Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 739 - Chương 738: Tình Địch Cũng Là Một Loại Địch Nhân (2)

Chưa xác định
Chương 738: Tình địch cũng là một loại địch nhân (2)

"Ta là Đát Kỷ." Giọng nói vẫn động lòng người như vậy, còn êm tai hơn cả thiên âm, "Mấy ngày hôm trước ta đã từng tới tổng bộ Thiên Binh, đáng tiếc ngươi không ở đó."

"Ngươi, ngươi tìm ta có việc?" Đại não của Long Vương như hơi hỗn loạn.

"Đúng vậy, có chút chuyện vặt." Đát Kỷ thản nhiên cười cười, "Ngươi có biết Phượng Hoàng ở đâu không?"

"Phượng Hoàng?" Đầu óc Long Vương như thoáng thanh tỉnh một chút, sâu trong lòng hắn có một ý niệm cường đại như đang phản kháng giãy giụa, "Ngươi, ngươi tìm Phượng Hoàng làm gì?"

"Đừng lo lắng, ta chỉ muốn hỏi nàng một chuyện nhỏ thôi." Đát Kỷ cười nhẹ, "Có người nói nàng đã từng là tình nhân của Hạ Chí, ta nghĩ chắc hẳn là nàng rất quen Hạ Chí."

"Ngươi muốn tìm Hạ Chí?" Trên gương mặt đẹp trai của Long Vương lộ ra vẻ mặt thống khổ, hắn ta mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng, trong tiềm thức đang có ý phản kháng, chỉ có điều dường như phản kháng cũng không có hiệu quả, chỉ có thể khiến hắn ta miễn cưỡng duy trì một tia thanh tỉnh.

"Đúng vậy, nhưng mà trước khi nhìn thấy Hạ Chí, ta cần tìm hiểu về hắn một chút." Đát Kỷ cười nhẹ, "Nghe nói ngươi rất thích Phượng Hoàng, hẳn ngươi nên biết Phượng Hoàng đang ở đâu?"

"Ta, ta không biết." Long Vương lắc đầu, "Nàng, nàng không ở chung với ta."

"Không biết sao?" Đát Kỷ hơi chau mày, "À, đúng rồi, đột nhiên ta cảm thấy có lẽ ngươi càng hiểu rõ Hạ Chí hơn, có một câu, người hiểu rõ ngươi nhất chính là địch nhân của ngươi, đúng không?"

"Hạ Chí không phải địch nhân của ta." Long Vương cắn răng, hắn ta không biết vì sao mình luôn phải bất giác trả lời vấn đề của Đát Kỷ, nhưng hắn ta không cách nào khống chế bản thân mình.

"Tình địch cũng là một loại địch nhân." Đát Kỷ cười rất thản nhiên, "Thật ra ngươi rất đẹp trai, ừm, ta đã từng xem ảnh của Hạ Chí, hắn không đẹp trai như ngươi, vì sao Phượng Hoàng lại thích hắn mà không thích ngươi?"

"Hạ Chí mạnh hơn ta." Ánh mắt Long Vương lóe lên một tia kỳ dị.

"Ta nghe nói Hạ Chí đã từng mất năng lực, hiện tại hắn còn mạnh hơn ngươi sao?" Đát Kỷ cười nhẹ, "Thật ra, hiện tại ngươi cũng có thể tính là không tệ."

"Ta vốn không có tư cách so sánh với Hạ Chí!" Long Vương cắn răng, trong giọng nói mơ hồ có một chút nhụt chí.

Một số ký ức chôn sâu trong đáy lòng không tự chủ được mà hiện lên, trong lòng Long Vương như có một chút không cam lòng, không, không chỉ là một chút không cam lòng, là rất nhiều rất nhiều không cam lòng!

Thật ra rất nhiều người đều biết, hắn ta vẫn yêu Phượng Hoàng, thậm chí khi Hạ Chí còn chưa tới Thiên Binh, hắn ta đã yêu Phượng Hoàng, thế nhưng Phượng Hoàng lại không thích hắn ta.

Đã từng, Phượng Hoàng đã nói với hắn ta, nam nhân của nàng nhất định phải là nam nhân cường đại nhất trên thế giới này, lúc ấy, Long Vương cảm thấy bản thân mình còn có cơ hội, hắn ta sẽ trở thành người cường đại nhất, chờ khi hắn ta trở thành người cường đại nhất, Phượng Hoàng sẽ thuộc về hắn ta.

Thế nhưng Hạ Chí đột nhiên xuất hiện, hắn hoành không xuất thế, tuổi còn trẻ đã được xưng là Nhân Hoàng, thành nam nhân mạnh nhất chân chính.

Trẻ tuổi nóng tính, kiệt ngạo bất tuần, năm đó Hạ Chí cường đại khiến Phượng Hoàng nhanh chóng rơi vào tay giặc, đầu nhập vào ngực hắn.

Bốn năm trước, đột nhiên Hạ Chí trở thành phế nhân, Long Vương cũng không hả hê, hắn ta không phải loại người như vậy, nhưng hắn ta vẫn nghĩ hắn ta còn có cơ hội, bởi Phượng Hoàng đã rời khỏi Hạ Chí.

Cứ việc trong bốn năm qua, Phượng Hoàng không cho hắn ta bất kỳ cơ hội gì, nhưng Phượng Hoàng cũng không cho những người khác có cơ hội gì, từ đầu đến cuối Long Vương vẫn luôn cảm thấy chỉ cần hắn ta có thể thành người cường đại nhất, như vậy, cuối cùng hắn ta vẫn sẽ có cơ hội.

Thế nhưng khi Hạ Chí lại lần nữa xuất hiện, Long Vương biết rõ, bản thân mình vẫn không có bất kỳ cơ hội gì, Hạ Chí cường đại tới mức hắn ta xa xa không thể chạm.

"Thật ra ngươi rất không cam lòng." Giọng nói nhẹ nhàng bay vào trong tai Long Vương, "Ngươi là một quân tử chân chính, ngươi tôn trọng Hạ Chí, thậm chí là kính nể Hạ Chí, ngươi biết mình không nên tranh đoạt với hắn, ngươi cũng cho rằng mình không cách nào tranh đoạt với hắn, thế nhưng trong lòng ngươi, ngươi vẫn không cam lòng."

Long Vương không tự chủ được mà nắm chặt nắm tay, đúng vậy, không cam lòng, thực ra hắn ta rất không cam lòng, hắn ta cũng là người kinh tài tuyệt diễm, hắn ta cũng có thiên phú hơn người, nhưng vì sao hắn ta luôn không cách nào chiếm được thứ hắn ta mong muốn?

"Thật ra, sở dĩ ngươi kém Hạ Chí là vì ngươi thiếu một chút tự tin, ngươi luôn cảm thấy mình kém hơn hắn, thế nhưng tin tưởng ta, ngươi có thể mạnh hơn hắn." Giọng nói của Đát Kỷ lại bay vào trong tai Long Vương, trong giọng nói động lòng người ẩn chứa lực kích động mạnh mẽ.

"Không, không được, Hạ Chí thực sự quá mạnh mẽ, không ai có thể vượt hắn..." Long Vương lại đột nhiên có chút nhụt chí, "Hắn thực sự quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ..."

"Hắn thực sự mạnh như vậy sao?" Trong giọng nói của Đát Kỷ có một chút kỳ dị.

"Đúng vậy, rất mạnh rất mạnh, trên thế giới này, không ai có thể vượt hắn." Long Vương nói thật nhỏ, Hạ Chí thực sự rất mạnh mẽ.

"Xem ra hắn thực sự rất mạnh." Đát Kỷ nhẹ nhàng nói, "Đúng rồi, vậy ngươi có biết rốt cuộc hiện tại hắn có năng lực gì không?"

Đát Kỷ nhìn như rất tùy ý hỏi ra vấn đề này, nhưng lúc này, đôi mắt xinh đẹp dị thường của nàng lại đang nhìn chằm chằm Long Vương, không hề nghi ngờ, thật ra nàng rất để ý vấn đề này, mà rất có thể đây cũng là nguyên nhân căn bản nhất khiến nàng tìm đến Long Vương.

Bình Luận (0)
Comment