Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 740 - Chương 739: Tới Cục Cảnh Sát Đánh Tiểu Tam (1)

Chưa xác định
Chương 739: Tới cục cảnh sát đánh tiểu tam (1)

"Hạ Chí cũng chưa từng nói với chúng ta về năng lực của hắn, chẳng qua, theo ta dự đoán..." Long Vương hơi chần chờ một chút, sau đó tiếp tục nói: "Theo chúng ta dự đoán, hẳn hắn có được loại dị năng mạnh nhất trong truyền thuyết."

"Dị năng mạnh nhất trong truyền thuyết?" Trong giọng nói của Đát Kỷ có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ là..."

"Trong truyền thuyết có hai loại dị năng mạnh nhất, một loại là dị năng thời gian, một loại là dị năng không gian." Long Vương nói thật nhỏ: "Căn cứ phán đoán của chúng ta, hẳn hắn có dị năng không gian."

"Dị năng không gian sao?" Đát Kỷ tự lẩm bẩm, "Quả nhiên là rất thú vị."

Ngẩng đầu nhìn Long Vương, giọng nói của Đát Kỷ tiếp tục vang lên: "Thật ra, cho dù là dị năng không gian cũng chưa hẳn đã là mạnh nhất."

"Còn có dị năng càng mạnh hơn sao?" Long Vương không nhịn được hỏi.

"Không có dị năng mạnh hơn, nhưng có thể có dị năng giả mạnh hơn." Đát Kỷ cười nhẹ, "Long Vương, ta xem trọng ngươi ah."

"Không, ta không được, ta vĩnh viễn cũng không thể sánh với Hạ Chí." Vẻ mặt Long Vương có chút cay đắng, "Hắn thực sự quá mạnh mẽ, năm năm trước, hắn đã mạnh mẽ hơn nhiều so với ta hiện tại, mà hắn bây giờ lại càng cường đại hơn hắn của năm năm trước vô số lần."

"Ngươi không thích Phượng Hoàng sao?" Đát Kỷ thản nhiên cười.

"Không, thích, ta mãi mãi thích nàng." Gương mặt đẹp trai của Long Vương hiện lên vẻ mặt khác thường, "Từ lần đầu tiên gặp nàng ta đã yêu nàng, nàng là ngọn lửa, nhưng ta, cho dù ta muốn làm bươm bướm nàng vẫn không chịu cho ta cơ hội."

Trong giọng nói của Long Vương mơ hồ có chút bi ai, ở trước mặt Đát Kỷ, hắn ta không cách nào khống chế mà nói ra suy nghĩ thật sự của mình, hắn ta nguyện ý như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong, nhưng ngay cả cơ hội lao đầu vào lửa hắn ta cũng không có được, bởi vì Phượng Hoàng chưa từng cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào.

"Yêu một người là cần phải tranh thủ." Đát Kỷ thở dài, "Nàng không cho ngươi cơ hội, chỉ vì những gì ngươi làm còn chưa đủ, tin tưởng ta, nếu như ngươi có thể liều lĩnh vì Phượng Hoàng, có một ngày, nàng sẽ hiểu, ngươi mới là chốn về của nàng."

"Ta nguyện ý vì nàng mà không tiếc tất cả, thế nhưng nàng sẽ hiểu cho ta sao?" Long Vương ngơ ngác hỏi.

"Sẽ." Đát Kỷ phun ra hai chữ chắc chắn.

Ánh mắt Long Vương lóe lên một tia mờ mịt, nhưng rất nhanh đã lại khôi phục bình thường.

"Đi thôi, lập tức đi tìm Phượng Hoàng." Giọng nói nhẹ nhàng của Đát Kỷ lại truyền vào trong tai Long Vương, "Mới vừa rồi là ngươi giết chết tứ đại môn đồ môn hạ của Ác Ma, ngươi nên chia sẻ tin tức tốt này với nàng."

Trong giọng nói của Đát Kỷ có một loại lực lượng mạnh mẽ, mà lực lượng này khiến Long Vương không tự chủ được mà chậm rãi xoay người, sau đó, hắn ta thật sự bước nhanh rời đi.

Long Vương không quay đầu lại, dường như hắn ta không biết phía sau còn có Đát Kỷ, trên thực tế, rất nhanh hắn ta đã quên sự tồn tại của Đát Kỷ, mà thứ hắn ta nhớ được chỉ là hắn ta vừa giết chết Tiễn Ma và ba người khác.

"Nam nhân, luôn không rõ, sở dĩ ngươi không chiếm được nữ nhân ngươi muốn không phải vì ngươi chưa đủ ưu tú, mà là vì ngươi yêu sai người rồi." Đát Kỷ nhìn phương hướng Long Vương biến mất, tự lẩm bẩm.

Chậm rãi quay đầu, Đát Kỷ nhìn về phía hư không, lại nói nhỏ: "Trên thế giới này rốt cục cũng lại xuất hiện một dị năng giả hệ không gian sao? Xem ra ta ra ngoài là rất đúng đắn đây."

Cất bước chậm rãi đi về phía trước, Đát Kỷ nhẹ nhàng nói nhỏ: "Hạ Chí à Hạ Chí, ta thật có chút kỳ vọng ngày gặp mặt ngươi đây, chẳng qua, xem ra ta còn phải chuẩn bị càng nhiều hơn mới được."

Đát Kỷ dần dần đi xa, thẳng đến khi biến mất.

Trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Vào 10 phút trước, tiếng chuông tan học đã vang lên, mà trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Thu Đồng vẫn ngồi trên ghế không hề rời đi, buổi sáng này nàng đang ngồi sửa chữa bưu kiện, nhưng đầu óc có chút hỗn loạn, đến hiện tại nàng vẫn không muốn ăn gì, ngay cả tâm tình để đi ăn cơm cũng không có.

"Đồng Đồng, muốn tới căn tin ăn cơm không?" Giọng nói quen thuộc truyền đến.

"Không đi!" Thu Đồng lập tức giận không chỗ phát tiết, tên hỗn đản này còn dám xuất hiện!

"Ừm, vậy là tốt rồi." Hạ Chí đã đi tới trước mặt Thu Đồng, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, "Ta mang bữa cơm tình yêu tới cho ngươi."

Hạ Chí nói xong đã đặt một túi thức ăn ngoài trước mặt Thu Đồng, sau đó tiếp tục nói: "Thân yêu, nên ăn cơm trưa."

"Ta thấy ngươi đã no rồi!" Thu Đồng tức giận nói.

"Đúng không?" Nụ cười của Hạ Chí càng thêm xán lạn, "Ừm, tú sắc khả xan ta biết rõ, thì ra vóc người đẹp trai thật sự có thể thay cơm."

Thu Đồng trừng Hạ Chí, rốt cuộc mặt của gia hỏa này dày tới cỡ nào vậy!

Để nàng càng cảm thấy đáng giận là dường như tên hỗn đản này vốn không đặt chuyện tối ngày hôm qua trong lòng, rõ ràng hắn còn tỏ vẻ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh!

Nhìn dáng vẻ có chút tức giận muốn mắng người của Thu Đồng, Hạ Chí lại mở miệng: "Đồng Đồng, hiện tại trông ngươi lại càng ngon hơn."

"Ăn Hạ Mạt của ngươi đi!" Thu Đồng tức giận nói: "Lưu manh đáng chết, ngươi nhanh đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

"Ừm, Đồng Đồng còn đang tức giận." Hạ Chí lầm bầm lầu bầu, sau đó thật sự đi ra phía ngoài, "Thì ra Đồng Đồng lại yêu ta tới vậy."

Bình Luận (0)
Comment