"Hạ Chí, ta chết đi, liệu ngươi có khổ sở không?" Trong đôi mắt xinh đẹp của Phượng Hoàng chảy ra một giọt nước mắt, mà giọt nước mắt này lại nhanh chóng bị ngọn lửa làm bốc hơi.
Cảm giác hít thở không thông truyền đến, hắc ám đã gần như hoàn toàn thôn phệ Phượng Hoàng, giờ khắc này, Phượng Hoàng thật sự cảm nhận được tử vong, nàng biết, lần này, không ai có thể cứu vớt nàng.
Đột nhiên Phượng Hoàng nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ tới khi nàng vừa nhìn thấy Hạ Chí, nhớ tới thời gian nàng ở cùng với Hạ Chí, nhớ tới hắn từng ôn nhu dỗ nàng hài lòng, nhớ tới nàng từng ôn nhu làm nũng trong lồng ngực hắn, hết thảy tất cả, vô số ký ức, tại thời khắc này lộn xộn tràn tới.
Ngay khoảnh khắc con người ý thức được mình sẽ tử vong, luôn sẽ không tự chủ được mà nhớ tới chuyện bản thân mình tiếc nuối nhất, mà giờ khắc này, đột nhiên Phượng Hoàng phát hiện, thời gian nàng hoài niệm nhất vậy mà lại là thời gian ở bên cạnh Hạ Chí, mà rốt cuộc nàng cũng rõ ràng một việc, một việc tương đối trọng yếu với nàng.
"Xin lỗi, rốt cục ta cũng hiểu rõ, không phải ta không yêu ngươi, chỉ là ta không biết ta yêu ngươi." Bi thương dâng trào trong lòng Phượng Hoàng, nàng vẫn cảm thấy tình cảm là thứ quá phức tạp, cho nên nàng muốn đơn giản hơn một chút, nhưng hiện tại rốt cục nàng cũng ý thức được, thật ra nàng đã yêu Hạ Chí, nhưng tất cả đã quá muộn.
Nếu bốn năm trước nàng đã biết điểm này, có lẽ nàng đã không rời khỏi hắn, nếu mấy tháng trước nàng có thể hiểu được điểm này, có lẽ nàng còn có thể vãn hồi, nhưng bây giờ, tất cả đã không kịp nữa rồi, thậm chí nàng còn không thể nói cho hắn biết chuyện này.
"Hiện tại, hẳn hắn còn hận ta đi?" Trong lòng Phượng Hoàng chưa từng cảm thấy khổ sở như hiện tại, cũng chưa từng cảm thấy hối hận như bây giờ.
Đã từng, nàng không cảm thấy mình sai, nhưng bây giờ rốt cục nàng cũng ý thức được, nàng sai rồi, sai rất sai.
"Không, không thể như vậy!" Đáy lòng Phượng Hoàng đột nhiên trào dâng ý cầu sinh mãnh liệt, nàng không thể chết đi như vậy, nàng muốn nói cho Hạ Chí biết, nàng muốn hắn biết nàng thực sự yêu hắn, nàng muốn hắn biết chuyện này!
Đột nhiên Phượng Hoàng bộc phát ra một luồng lực lượng cường đại, trong nháy mắt thất sắc hỏa diễm vây quanh nàng, trong chớp mắt này, hắc ám chung quanh như cũng ngừng thôn phệ nàng.
"Muốn phản kháng sao?" Trong giọng nói lạnh lùng có một chút trào phúng, "Ngươi cho rằng ngươi thấy được ánh rạng đông, đáng tiếc, cho tới bây giờ, trong thế giới hắc ám vẫn chưa từng xuất hiện ánh bình minh!"
Hắc ám đột nhiên cuộn trào mãnh liệt mà tới, Phượng Hoàng lại một lần nữa cảm giác được tử vong đến gần.
"Không!" Phượng Hoàng có chút không cam lòng, nhưng chỉ chớp mắt sau nàng đã hoàn toàn bị hắc ám thôn phệ!
Màn đêm hoàn toàn phủ xuống, trong bóng tối, một huyễn ảnh lần nữa xuất hiện.
"Đây chỉ là bắt đầu." Giọng nói lạnh lẽo sâu kín vang lên, sau đó, huyễn ảnh đột nhiên bị phân giải, biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện trên đời này.
Mà nơi này cũng lập tức biến thành an tĩnh dị thường, nơi đây vốn là một nơi cực kỳ vắng vẻ, hiện tại cũng không một bóng người xuất hiện. Về phần Phượng Hoàng, nàng như đã bị hắc ám cắn nuốt hoàn toàn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hệt như nàng chưa từng tới đây vậy.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, xấp xỉ mười phút sau, đột nhiên một người xuất hiện, người này không phải ai khác mà chính là Hạ Chí.
Nét mặt Hạ Chí lạnh lùng nghiêm nghị, lặng lẽ không nói, cứ đứng lẳng lặng như vậy, không biết đang suy nghĩ gì.
Xấp xỉ mười phút sau, lại một bóng trắng nhanh chóng tiếp cận Hạ Chí, sau một lát, bóng trắng đã đứng ở vị trí cách Hạ Chí không xa, lại chính là Long Vương.
"Hạ Chí, sao ngươi cũng ở đây?" Thấy Hạ Chí, Long Vương có chút kinh ngạc, nhưng một giây sau, hắn ta đã hơi gấp gấp rút hỏi: "Ngươi thấy Phượng Hoàng sao? Đại khái nửa giờ trước, hẳn nàng đã ở chỗ này."
"Nàng còn đang ở đây." Hạ Chí thản nhiên nói, giọng điệu hơi kỳ quái.
"Còn ở đây?" Long Vương đầu tiên là sửng sốt, liếc nhìn bốn phía một chút, sau đó hắn ta hơi nhắm mắt lại rồi lại lập tức mở mắt ra, sắc mặt đại biến, "Hạ Chí, ngươi… lời này của ngươi là có ý gì? Nàng, nàng làm sao vậy?"
"Không phải ngươi đã biết rồi sao?" Giọng điệu của Hạ Chí vẫn có vẻ rất bình thản như cũ, tuy Phượng Hoàng đã biến mất, nhưng khí tức của nàng lại chưa hoàn toàn biến mất.
Nói cách khác, bất luận là Hạ Chí hay là Long Vương, cứ việc bọn họ không tận mắt nhìn thấy, nhưng bọn hắn đều có thể đoán được cảnh ngộ của Phượng Hoàng.
"Nàng, chẳng lẽ nàng..." Giọng điệu của Long Vương vô thức run rẩy, vậy mà hắn lại có chút không dám nói ra mấy chữ sau cùng.
Hạ Chí không trả lời vấn đề của Long Vương, nhưng thật ra im lặng cũng là một loại đáp án.
"Hạ Chí, sao ngươi không cứu nàng?" Long Vương cắn răng, bỗng rống giận: "Vì sao ngươi không cứu nàng? Rõ ràng ngươi có thể cứu nàng!"
"Long Vương, ngươi không có tư cách kêu la om sòm trước mặt ta!" Giọng nói của Hạ Chí rất hờ hững, "Ngươi muốn cứu nàng là chuyện của ngươi, không nên ký thác hy vọng của ngươi lên người người khác!"
"Đúng, ta không có tư cách, ngươi là Nhân Hoàng, ngươi mạnh mẽ nhất, nhưng vậy thì sao?" Hai tay Long Vương nắm chặt lại, gương mặt đẹp trai vì phẫn nộ mà hơi vặn vẹo, đôi mắt hắn ta càng đỏ bừng lên, "Bây giờ ngươi là dị năng giả cường đại nhất, nhưng hai tháng trước, ngươi không kịp cứu thủ lĩnh, hiện tại, ngươi vẫn không cứu Phượng Hoàng, ngươi thì tính là cường đại nhất gì?"
"Câm miệng!" Hạ Chí quát lạnh một tiếng, trên người bỗng tản mát ra một luồng sát khí bạo ngược, "Không nên đánh đồng lão sư với nữ nhân Phượng Hoàng kia!"