Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 750 - Chương 749: Phượng Hoàng Niết Bàn Chân Chính (1)

Chưa xác định
Chương 749: Phượng Hoàng Niết Bàn chân chính (1)

"Nữ nhân kia?" Long Vương lắc đầu, vẻ mặt như khóc như cười: "Đây là nữ nhân của ngươi, ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn nữ nhân của ngươi chết ngay trước mặt ngươi sao? Cho dù nàng đã từng rời khỏi ngươi, nhưng nàng chưa từng thật sự phản bội ngươi, lẽ nào ngươi không biết thật ra nàng vẫn luôn yêu ngươi? Nếu không vì sao trong bốn năm ngươi trở thành phế nhân, nàng chưa từng động tâm với nam nhân nào khác?"

"Ngươi tự mình cút khỏi tầm mắt của ta hay đợi ta ra tay?" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Long Vương, sát khí trên người cũng càng thêm dày hơn.

"Ta sẽ đi." Long Vương nở nụ cười, cười tới khổ sở dị thường, "Ta vẫn tôn trọng ngươi, thậm chí là kính nể ngươi, nhưng ngươi lại có thể nhìn Phượng Hoàng chết mà không cứu..."

Đột nhiên Hạ Chí khẽ vươn tay nắm lấy cổ áo của Long Vương, sau đó hất tay một cái, Long Vương trực tiếp biến mất trong tầm mắt của Hạ Chí.

Hiển nhiên, Hạ Chí vốn không muốn nghe Long Vương nói tiếp, mà lúc này, sắc mặt hắn cũng lạnh lẽo dị thường, luồng khí tức bạo ngược quanh thân hắn cũng chưa từng tiêu tán.

Hai tay đột nhiên vung vẩy trên không trung, luồng khí tức bạo ngược kia bỗng dũng mãnh mà lao tới mặt đất, oanh một tiếng, mặt đất bằng phẳng trực tiếp giảm xuống một mét, tựa như trực tiếp bị gọt mất một tầng vậy.

Luồng sát khí trên người Hạ Chí cũng đột nhiên thu liễm lại, hắn ngẩng đầu nhìn hư không, như thấy một bóng người cao quý xinh đẹp: "Xin lỗi, lão sư, ta vốn tưởng ta còn có thể kịp cứu ngươi."

Giọng nói của Hạ Chí rất trầm, còn có cảm giác cay đắng không cách nào nói được thành lời, bất luận hắn có mạnh mẽ thế nào đi nữa, người chết cũng không thể phục sinh, tất cả đã không còn kịp nữa.

Thu tầm mắt lại từ trong hư không, Hạ Chí cũng không lập tức rời đi, ánh mắt hắn vẫn nhìn mặt đất phía trước, vẻ mặt hơi cổ quái.

Xấp xỉ một phút đồng hồ sau, đột nhiên Hạ Chí nắm hư không một cái, nắm chặt nắm tay, sau đó lại chậm rãi xòe bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay có một luồng hỏa quang đang lóe lên.

Hạ Chí nhìn chằm chằm lòng bàn tay, vẻ mặt càng thêm cổ quái, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc khó có được, sau đó hắn cứ lẳng lặng nhìn lòng bàn tay như vậy.

Hỏa quang không ngừng lóe lên, mà mỗi một lần lóe lên, hỏa quang đều trở nên càng sáng hơn một chút, vừa mới bắt đầu, dường như đó chỉ là một đốm lửa nhỏ, nhưng dần dần, đốm lửa này đang không ngừng biến lớn.

Xấp xỉ 10 phút sau, Hỏa Tinh đã biến thành hỏa hoa chân chính, tuy chỉ lớn chừng đầu ngón tay, nhưng đã có thể thấy rõ hình dạng của nó.

Đó là một đóa hoa sen bảy màu, chẳng qua lúc này, hoa sen chỉ có hình nụ hoa. Nếu đổi lại một người thường thấy nụ hoa sen này có lẽ sẽ không nhìn ra điểm gì đặc biệt, nhưng Hạ Chí lại có thể cảm giác được sinh cơ bừng bừng từ trong nụ hoa này.

Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, nụ hoa rời khỏi lòng bàn tay, sau đó nó cứ như vậy trôi nổi trên không trung.

Nụ hoa vẫn còn đang biến lớn, sinh cơ trong nụ hoa cũng càng ngày càng mạnh, Hạ Chí không hề rời đi, cũng không làm gì nữa, hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm như vậy.

Lúc này, sông băng Nam Cực.

Long Vương một thân áo dài trắng đang ngửa mặt lên trời gào thét, hắn tat dang hai cánh tay ra, vô số hàn băng từ bốn phương tám hướng vọt về phía hắn ta.

"Hạ Chí, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!" Long Vương ngửa mặt lên trời phát thệ, sau đó, hắn ta lại chìm mình trong núi băng, hòa làm một thể với sông băng!

Cái chết của Phượng Hoàng khiến Long Vương bị kích thích mãnh liệt, cảm giác tôn trọng kính nể thậm chí là sợ hãi Hạ Chí ngày trước tựa như đã biến mất không còn, hiện tại, cảm xúc nhiều nhất là phẫn nộ, phẫn nộ vì Hạ Chí đã khoanh tay đứng nhìn, càng tức giận chính hắn ta vô năng!

Biến cường, hắn ta phải biến cường!

Đây gần như đã trở thành ý niệm duy nhất của Long Vương, hắn ta muốn đánh bại Hạ Chí, nhất định phải mạnh mẽ hơn hiện tại vô số lần, bởi hiện tại hắn ta còn kém Hạ Chí quá xa, vừa rồi Hạ Chí chỉ tùy tiện quăng ra đã ném hắn ta tới Nam Cực!

"Hạ Chí, ta nhất định có thể đánh bại ngươi!" Long Vương cắn răng, mà hắn ta lại không hề hay biết, thật ra, sở dĩ hắn ta hạ quyết tâm này cũng không chỉ vì Phượng Hoàng gặp không may, chủ yếu hơn là trong tiềm thức của hắn ta đã bị Đát Kỷ ảnh hưởng thật sâu.

Đáng tiếc, Long Vương không hề nhớ rõ sự tồn tại của Đát Kỷ.

Mà hiển nhiên đây mới là chỗ đáng sợ của Đát Kỷ.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác, đêm đã khuya.

Hạ Chí vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn đã đứng ở nơi này tới mấy giờ, mà trong tầm mắt hắn, trên không trung cách đó không xa, nụ hoa sen kia từ mới bắt đầu chỉ lớn chừng đầu ngón tay, nay đã biến thành cỡ nắm tay người trưởng thành.

Nụ hoa như sắp nở, nhưng sắc mặt Hạ Chí lại không tự chủ được mà ngưng trọng lên, hắn nhìn chằm chằm nụ hoa một hồi, rốt cục cũng lại một lần nữa có hành động.

Vươn tay tóm lấy nụ hoa vào trong tay, sau đó Hạ Chí đột nhiên biến mất, một giây sau, Hạ Chí lại xuất hiện ở một chỗ khác trong thế giới.

Hỏa quang ngập trời, rõ ràng nơi này là một ngọn núi lửa đang phun trào, Hạ Chí buông lỏng tay, trực tiếp ném nụ hoa vào trong miệng núi lửa!

Nụ hoa lơ lửng trên miệng núi lửa, hỏa diễm nóng cháy bốn phía như mọc mắt, toàn bộ hỏa diễm dũng mãnh lao về phía nụ hoa. Lần này, nụ hoa đột nhiên bành trướng nhanh tới mức mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ mấy phút ngắn ngủi, nụ hoa đã lớn tới chừng trái bóng đá, mà nó còn đang không ngừng bành trướng!

Bình Luận (0)
Comment