Hạ Chí phiêu phù trên không trung, lạnh lùng nhìn hết thảy, nụ hoa tiếp tục bành trướng, tiếp tục bành trướng, mà nhiệt độ của miệng núi lửa cũng như hạ thấp đi rất nhiều, nguyên nhân là vì dường như tất cả nhiệt lượng đều bị nụ hoa kia hấp thu mất.
Thời gian tiếp tục trôi qua, lại xấp xỉ chừng một giờ trôi qua, nụ hoa kia đã bành trướng tới đường kính hơn một mét, mà lúc này, rốt cục nó cũng ngừng bành trướng, chỉ có điều hỏa diễm đang phun ra từ miệng núi lửa vẫn bị nó không ngừng hấp thu.
Sau đó, cứ như vậy, lại qua hơn một giờ.
Bốn phía chung quanh miệng núi lửa đột nhiên có rung động nhỏ, tiếp theo đó bọn họ lập tức nghe được một tiếng nổ tung, đột nhiên miệng núi lửa nổ lên.
Ba động cường đại dũng mãnh lan tràn khắp bốn phía, mà nằm ở trung tâm miệng núi lửa, nụ hoa to lớn kia lại đột nhiên muốn nổ tung, tiếp theo đó, chỉ nghe từng tiếng hót lạnh, một con thất thải hỏa phượng hoàng phóng lên trời!
Hỏa phượng hoàng xoay tròn vài vòng trên không trung, sau đó đột nhiên hóa thành hình người, vẫn là bộ váy đỏ, vẫn là mái tóc đỏ, vẫn là gương mặt đó, kia là Phượng Hoàng.
Là Phượng Hoàng càng xinh đẹp hơn, tư thái càng thành thục gợi cảm hơn, khí chất cũng càng cao quý bất phàm hơn, giống như vừa trải qua một lần thoát thai hoán cốt.
Khí thế tản mát ra từ trên người Phượng Hoàng cũng càng mạnh mẽ hơn, giờ khắc này, nàng là Phượng Hoàng bay lượn trên chín tầng trời, cao quý, tao nhã, tuyệt thế.
"Thì ra đây mới là Phượng Hoàng Niết Bàn chân chính." Tiếng cảm khái nhẹ nhàng như từ trên trời bay tới, mà một giây sau, Phượng Hoàng lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Chí.
Tiếp theo, Phượng Hoàng cười, cười đến hết sức mỹ lệ.
"Là ngươi đã cứu ta." Trong giọng nói của Phượng Hoàng có cảm giác vui sướng phát ra từ tận đáy lòng.
"Trên thế giới này, người có thể người giết chết ngươi đã không còn nhiều lắm, ta chỉ muốn biết người kia là ai." Giọng nói của Hạ Chí rất hờ hững, hiển nhiên hắn muốn nói cho Phượng Hoàng, sở dĩ hắn giúp nàng chỉ vì muốn biết một số tin tức mà thôi.
"Người kia tên huyễn ảnh." Phượng Hoàng vươn ngón tay ngọc nhỏ dài tùy ý vạch mấy cái trên không trung, sau đó, không trung lập tức xuất hiện một người lửa, "Thoạt nhìn hắn ta trông như thế này, chẳng qua hắn ta không có thực thể, chỉ là một cái bóng hoàn toàn hư ảo, ừm, ngươi có biết hình ảnh 3D không? Ta cảm thấy người kia không giống chân nhân, càng giống người giả được làm ra từ công nghệ 3D."
Suy nghĩ một chút, Phượng Hoàng lại lập tức bổ sung: "Thế nhưng hắn ta cũng không phải người giả, ta cảm thấy hình thái chân thật của hắn ta là như vậy."
"Năng lực của hắn ta là gì?" Hạ Chí tiếp tục hỏi, giọng nói vẫn hờ hững như cũ.
"Hắn ta có thể chế tạo hắc ám, hắc ám thôn phệ hết thảy." Phượng Hoàng hồi tưởng lại tình huống lúc đó, cảm giác hít thở không thông trong hắc ám kia vẫn khiến nàng cảm thấy đáy lòng đầy sợ hãi.
Vừa nhớ lại, Phượng Hoàng vừa kể lại tường tận tình huống lúc đó, cho dù thực lực của nàng có lại tăng thêm mấy bậc thang nữa, nhưng nàng vẫn không chắc chắn mình hiện tại có thể đánh bại huyễn ảnh. Thậm chí nàng còn không thể xác định Hạ Chí có thể đánh bại huyễn ảnh hay không, cho nên nàng muốn Hạ Chí có đề phòng.
"Tiếp tục làm việc ngươi đang làm trước đó, lần kế tiếp khi huyễn ảnh tìm được ngươi, ta sẽ giải quyết hắn ta!" Hạ Chí lạnh lùng nói xong câu này lại trực tiếp biến mất.
"Hạ Chí, ta..." Phượng Hoàng kêu một tiếng, sau đó thở dài, tự lẩm bẩm: "Ta còn có lời chưa nói cho ngươi."
Cách đây mấy giờ, lúc nàng đối mặt với tử vong, rốt cục nàng cũng hiểu rõ một chuyện, mà chính nhờ ý niệm cầu sinh mãnh liệt này khiến nàng có thể khởi tử hồi sinh ngay khoảnh khắc cuối cùng. Chính nàng không có khát vọng như vậy, dù có Hạ Chí trợ giúp nàng cũng không cách nào để mình Niết Bàn trọng sinh chân chính.
Mà hiện tại nàng đã trọng sinh, nàng muốn nói cảm thụ của mình cho Hạ Chí, thế nhưng Hạ Chí lại vẫn như lần trước, ngay cả nói chuyện với nàng cũng không nguyện ý.
Phượng Hoàng lẳng lặng ngồi trên miệng núi lửa, núi lửa vẫn còn đang phun trào, nhưng lại không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào với nàng, mà trong đầu nàng lại đang suy nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều có liên quan tới Hạ Chí.
Hạ Chí cũng đã trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, lúc này đã ba giờ sáng, Hạ Chí nằm trên ghế sofa trong ký túc xá, trợn mắt, không buồn ngủ chút nào.
"Oa, ba ba ngươi lêu lổng bên ngoài đến hiện tại mới về nha." Giọng nói thanh thúy vang lên, Charlotte chạy ra khỏi phòng ngủ, sau đó trực tiếp leo lên trên ghế sofa của Hạ Chí, "Đêm nay Đồng Đồng tỷ tỷ rất không vui."
Hạ Chí trực tiếp biến mất khỏi ghế sofa, hiển nhiên là hắn lười để ý tới Charlotte.
Mà Hạ Chí đã biến mất kia cũng không đi xa, hắn xuất hiện trên tầng thượng ký túc xá, hắn cứ đứng lẳng lặng như vậy, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Ngươi có tâm sự phải không?" Giọng nói ôn nhu truyền đến từ phía sau.
Hạ Chí quay đầu, lập tức thấy được tiên nữ váy trắng, chính là Tô Phi Phi.
"Phi Phi, ngươi còn chưa ngủ?" Giọng nói của Hạ Chí vẫn ôn hòa như cũ, thế nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng.
"Mấy ngày nay, gần như ta không cách nào ngủ được." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Trong đầu luôn có quá nhiều chuyện, ta còn không cách nào hoàn toàn xử lý tốt tất cả."
Ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, trên mặt Tô Phi Phi có thân thiết rất rõ ràng: "Còn ngươi? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chẳng lẽ là Phượng Hoàng..."
"Không liên quan gì với nàng." Hạ Chí lắc đầu, ngắt lời Tô Phi Phi. Hắn chậm rãi thở ra một hơi, sau đó tiếp tục nói: "Có chuyện, từ đầu đến cuối ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ."