"Có thể nói cho ta nghe không?" Tô Phi Phi nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện ngươi không hiểu, hơn phân nửa là ta cũng sẽ không hiểu, nhưng ngươi có thể nói ra, như vậy chí ít cũng có hai người không hiểu rõ chuyện kia."
Tô Phi Phi nói đến đây lại cười nhẹ với Hạ Chí: "Như vậy, chí ít ngươi cũng không cô đơn."
Nhìn bóng người có chút cô đơn của Hạ Chí, Tô Phi Phi có cảm giác không cách nào nói được thành lời, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nhưng nàng cảm thấy thật ra Hạ Chí rất cô độc.
Hắn như vầng trăng trên bầu trời cao, hắn có thể rọi sáng tất cả hắc ám, hắn cũng có thể nhìn thấu tất cả trên thế gian, nhưng hắn lại chỉ có thể cô độc treo trên không trung, bởi vì bầu trời mới là độ cao của hắn, mà thế giới này lại không người nào có thể sóng vai với hắn.
"Hẳn ta còn kịp cứu lão sư." Hạ Chí chậm rãi nói.
"Sư phụ của ngươi chính là vị thủ lĩnh trước kia của Thiên Binh, đúng không?" Tô Phi Phi nhẹ giọng hỏi.
Hạ Chí gật đầu, giọng nói trầm thấp: "Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc ta đã sai ở chỗ nào? Rõ ràng ta nên tới kịp."
"Bởi vì ngươi vẫn đau lòng, cho nên ngươi luôn cảm thấy mình có lỗi." Giọng nói của Tô Phi Phi hết sức mềm nhẹ, "Thật ra, ta không biết ngươi có lỗi thật hay không, nhưng ta tin tưởng, sư phụ của ngươi không hy vọng ngươi tự trách mình, ta cũng tin chắc rằng vì cứu nàng, ngươi đã làm hết tất cả mọi chuyện ngươi có thể làm."
"Phi Phi, đạo lý này ta hiểu." Hạ Chí nhẹ nhàng thở dài.
Tô Phi Phi không nói gì thêm, đúng vậy, thật ra đạo lý ai cũng có thể hiểu, nhưng không phải hiểu được đạo lý là có thể ngừng tự trách bản thân mình.
Đặc biệt là Hạ Chí, hắn có năng lực mạnh mẽ như vậy, lại không thể kịp thời cứu lão sư của mình, sao hắn có thể không tự trách mình được?
Cho dù hắn có thể làm tất cả mọi chuyện một cách hoàn mỹ không tì vết, cho dù hắn đã dốc hết toàn lực, nhưng hắn vẫn không cách nào chấp nhận được kết quả như vậy.
Mà nàng, thật ra nàng không thể giúp gì cho hắn, bởi vì chỉ có chính hắn mới có thể tự mình bước ra khỏi loại bi thống này, chuyện nàng có thể làm ngay lúc này chính là lẳng lặng ở lại bên cạnh hắn, chí ít cũng khiến hắn có vẻ không cô độc như vậy.
"Phi Phi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi." Giọng nói ôn hòa của Hạ Chí vang lên.
"Ừm." Tô Phi Phi lên tiếng, sau đó lại xoay người rời đi, nàng biết Hạ Chí muốn ở một mình, mà lúc này đây, chuyện nàng phải làm chính là yên tĩnh rời khỏi, không nên quấy rầy hắn.
Cả đêm, Hạ Chí cứ đứng trên mái nhà như vậy, mãi đến khi phương Đông sáng lên.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hạ Chí xoay người, xuống tầng, sau đó đi về phía cổng trường.
Khi hắn đi tới cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật vừa lúc là sáu giờ sáng, có vẻ hết sức chuẩn xác, mà giờ khắc này, Mạc Ngữ cũng vừa đến nơi.
Một giây sau, hai người cùng biến mất khỏi cổng trường, sau đó, cả hai lại cùng xuất hiện dưới chân một ngọn núi.
"Hạ lão sư, chào buổi sáng." Cho tới giờ khắc này, Mạc Ngữ mới chào hỏi Hạ Chí.
Cũng giống với ngày xưa, Hạ Chí lại đưa một bình đồ uống, Mạc Ngữ lại không chút do dự uống sạch.
"Từ nơi này đến đỉnh núi chỉ có một con đường, nếu ngươi chạy với tốc độ nhanh nhất, không cách nào có thể chạy đến đỉnh núi được. Nhưng bây giờ, chuyện ngươi cần làm là cùng ta chạy lên đỉnh núi." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Hiện tại ngươi không cần tính toán bất kỳ thứ gì khác, ngươi chỉ cần giữ vững tốc độ giống ta từ đầu tới cuối là được."
"Vâng." Cho tới bây giờ Mạc Ngữ vẫn không thích hỏi nhiều, hiện tại có thể nói nàng tin tưởng mỗi một lời của Hạ Chí, không có bất kỳ hoài nghi gì.
Hạ Chí cũng không nhắc lại nữa, trực tiếp bắt đầu chạy ở phía trước, mà Mạc Ngữ cũng đồng thời di động. Ngay từ đầu Hạ Chí chạy hơi nhanh, gần như là tốc độ nhanh nhất của Mạc Ngữ, mà Mạc Ngữ cũng lập tức gia tốc đuổi kịp, giữ vững tốc độ giống với Hạ Chí.
Hạ Chí cũng không duy trì tốc độ như vậy mãi, khoảng chừng một phút sau, hắn đột nhiên giảm tốc độ, bắt đầu chạy với tốc độ cực chậm, nhưng loại tốc độ chậm này chỉ duy trì không tới mười giây đồng hồ, hắn lại một lần nữa gia tốc, lần này, tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với tốc độ nhanh nhất vừa rồi.
Cứ như vậy, Hạ Chí thỉnh thoảng gia tốc, thỉnh thoảng giảm tốc, mỗi một lần giảm tốc xong hắn đều khiến tốc độ trở nên càng nhanh hơn, mà Mạc Ngữ cũng vẫn duy trì tiết tấu giống Hạ Chí, chính xác không gì sánh được, không có chút lệch lạc nào.
Sau mười mấy phút, Hạ Chí đến đỉnh núi, dừng bước lại, mà Mạc Ngữ cũng chuẩn bị dừng lại, nhưng giọng nói của Hạ Chí lại vang lên: "Đừng ngừng, hiện tại chính ngươi bắt đầu tự thiết kế tuyến đường và tiết tấu, chạy xuống núi, sau đó chạy về trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta sẽ không hạn chế thời gian chạy của ngươi, chỉ có một yêu cầu, đó chính là trên đường không thể ngừng lại nghỉ ngơi, ngươi nhất định phải liên tục chạy."
"Vâng, Hạ lão sư." Mạc Ngữ lên tiếng, dưới chân cũng không ngừng, nàng xoay người, chạy xuống dưới núi.
Lần này Hạ Chí cũng không theo sau nàng, hắn cứ đứng ở đỉnh núi như vậy, bao quát biển rộng phía dưới, đồng thời còn bao quát toàn bộ thành phố Thanh Cảng.
Ở đây là nơi cao nhất thành phố Thanh Cảng, cũng chính là ngọn núi hắn đã mua lại kia, mà hiện tại vị trí hắn đang đứng cũng là vị trí phòng tân hôn tương lai của hắn.
Đứng thêm vài phút đồng hồ, Hạ Chí lẩm bẩm: "Ừm, nên đi hỏi Đồng Đồng xem nàng có hài lòng với bản thiết kế phòng tân hôn không."