Đột nhiên Hạ Chí biến mất khỏi đỉnh núi, mà xấp xỉ nửa giờ sau, Hạ Chí đã xuất hiện ở cửa túc xá của Thu Đồng, đưa tay gõ cửa một cái.
Rất nhanh cửa đã được mở ra, xuất hiện ở cửa lại là Hàn Tiếu.
"Hạ đại soái ca, Thu đại tiểu thư nói nếu là ngươi, ta phải nhốt ngươi ở ngoài." Hàn Tiếu ăn ngay nói thật, "Đương nhiên, bữa sáng có thể lưu lại."
"Hàn đại luật sư, thật ra ta tới tìm ngươi." Hạ Chí nhìn Hàn Tiếu, một bộ rất nghiêm túc.
"Tìm ta?" Hàn Tiếu sửng sốt, "Hạ đại soái ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ừm, ta vốn định ký một bản hiệp nghị trước hôn nhân với Đồng Đồng." Hạ Chí vẫn có vẻ rất nghiêm túc như cũ.
"Ách, hiệp nghị trước hôn nhân?" Hàn Tiếu lại ngẩn ngơ, "Các ngươi muốn kết hôn thật sao?"
"Không sai, chúng ta sắp kết hôn rồi." Hạ Chí làm như nghiêm túc nói.
"Ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn!" Thu Đồng ở bên trong không thể nhịn được nữa, "Tiếu Tiếu, mau mau đóng cửa lại!"
"Hạ đại soái ca, ngươi cũng nghe được rồi, ta phải đóng cửa." Hàn Tiếu tỏ vẻ thương mà không giúp được gì.
"Được rồi, Hàn đại luật sư, xem ra ta phải nói thật với ngươi, bạn trai ngươi tới tìm ngươi." Hạ Chí tiếp tục nói.
"Ta nói này Hạ đại soái ca, ngươi kỳ thị cẩu độc thân cũng thôi đi, ngươi còn gạt loại cẩu độc thân như ta, như vậy thật quá mức, ta nào có bạn trai?" Hàn Tiếu có chút buồn bực.
"Hiện tại đúng là ngươi không có bạn trai, nhưng nếu như ngươi lập tức ra ngoài, ngươi sẽ gặp được bạn trai của ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Có thật không vậy?" Vẻ mặt Hàn Tiếu tràn đầy hoài nghi.
"Hàn đại luật sư, ngươi có thể đi xác nhận một chút, biết đâu là thật thì sao?" Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Được rồi, ta đi xác nhận thử xem." Hàn Tiếu thật sự kéo cửa đi ra ngoài, cũng không phải nàng thật sự tin tưởng mình sẽ gặp được bạn trai gì, mà là nàng biết Hạ Chí muốn tách nàng ra, vì thế nàng quyết định giúp Hạ Chí một lần, coi như gián tiếp trợ giúp Thu Đồng, dù sao thì nàng cũng hy vọng Hạ Chí và Thu Đồng có thể làm hòa.
"Này, Tiếu Tiếu, ngươi thật sự tin tưởng chuyện hoang đường của hắn?" Thu Đồng bên trong hơi gấp gáp.
"Thu đại tiểu thư, chớ trách ta, ta thật sự muốn tìm bạn trai!" Hàn Tiếu nhanh chóng trả lời một câu, sau đó vội vàng chạy mất.
Hạ Chí đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, cười xán lạn với Thu Đồng: "Thân yêu, ăn điểm tâm đi."
"Ta đã ăn rồi!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, tức giận nói.
"Đã ăn rồi?" Hạ Chí lẩm bẩm, "À, được rồi, ta còn chưa ăn đâu."
Hạ Chí mang theo bữa sáng đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, sau đó bắt đầu tự mình ăn, chẳng qua hắn vừa ăn vừa nói chuyện với Thu Đồng: "Đồng Đồng, ngươi đã xem bản thiết kế phòng cưới của chúng ta chưa? Có chỗ nào cần chỉnh sửa thay đổi không?"
"Không xem!" Thu Đồng tức giận nói.
"À, vậy ngươi phải tranh thủ thời gian xem nó sớm mới được." Hạ Chí có vẻ rất nghiêm túc, "Không bằng chúng ta thảo luận hiệp nghị trước hôn nhân một chút đi."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, gia hỏa này hoàn toàn sống trong thế giới của chính hắn, nàng nói muốn kết hôn với hắn bao giờ?
Coi như kết hôn với hắn, thế nhưng vậy mà gia hỏa này còn muốn thảo luận hiệp nghị trước hôn nhân gì đó, quả thực là lẽ nào lại có cái lý ấy!
"Ừm, thân yêu, ta cảm thấy nếu ta kết hôn với ngươi, nhất định sẽ có rất nhiều người nói ta ăn cơm mềm, cho nên chúng ta có thể ký hiệp nghị, tất cả tài sản trước hôn nhân của ngươi đều là của ngươi, tất cả tài sản trước hôn nhân của ta cũng là của ngươi, như vậy có vẻ tương đối công bằng." Hạ Chí ở đó tự mình nói: "Về phần những điều khoản khác, ta cảm thấy chúng ta cũng nên quy định một chút, mỗi ngày Đồng Đồng ngươi ít nhất cũng phải hôn ta một lần, mỗi buổi tối đều phải ở cùng ta..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Thu Đồng nắm lấy một cái gối đập về phía Hạ Chí, nửa đoạn trước hắn nói còn giống tiếng người, nhưng nói đến phần sau hắn lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh!
"Đồng Đồng, ta đang ăn điểm tâm, không thể câm miệng." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Vậy ăn bữa sáng của ngươi đi, đừng nói chuyện!" Thu Đồng tức giận nói.
"Nhưng nếu như vậy, Đồng Đồng ngươi không buồn bực sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Ta mặc kệ ngươi!" Thu Đồng bỗng nhiên đứng dậy, thở phì phò đi ra khỏi ký túc xá, đóng sập cửa lại, nàng quyết định trực tiếp đi làm, miễn cho vừa thấy tên lưu manh Hạ Chí này đã nổi giận!
Hạ Chí cũng không đuổi theo ra ngoài, hắn không nhanh không chậm ăn điểm tâm xong, sau đó hắn cũng không hề rời đi, trực tiếp nằm trên ghế sofa trong phòng túc xá của Thu Đồng.
Tối hôm qua cả đêm hắn không ngủ, hiện tại, hắn định ngủ bù.
Lúc này, Mạc Ngữ còn đang trên đường chạy, muốn chạy từ trên núi về tới trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không phải chuyện dễ dàng, mà Thu Đồng cũng rất nhanh đã tới phòng làm việc. Trong lòng nàng còn có chút phiền não, cho tới bây giờ, nàng vẫn không biết nên xử lý chuyện giữa mình và Hạ Chí như thế nào.
Thu Đồng thường cảm thấy tức giận muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Chí, mặc dù nàng luôn tự nói với mình, chắc chắn Hạ Chí còn sẽ quấn quít lấy nàng, nhưng đây càng giống như nàng đang mượn cớ hơn, bởi trên thực tế, thật ra nàng cũng không muốn thực sự đoạn tuyệt quan hệ với hắn như vậy.
Mà điều này cũng khiến Thu Đồng luôn thầm chửi bới Hạ Chí, vì sao tên hỗn đản kia lại phải dây dưa không rõ với Hạ Mạt?
Điện thoại trên bàn đổ chuông, cắt đứt mấy suy nghĩ lung tung của Thu Đồng, Thu Đồng nhận điện thoại, còn chưa nói xong, bên kia đã truyền tới giọng nói có chút phẫn nộ: "Thu Đồng, các ngươi nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"