Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 755 - Chương 754: Ta Đang Nằm Mơ (2)

Chưa xác định
Chương 754: Ta đang nằm mơ (2)

"Hiệu trưởng, Hạ lão sư không đi ăn cơm với ngươi sao?" Tô Phi Phi ngồi đối diện Thu Đồng, cười rất điềm nhiên.

"Hắn có việc." Thu Đồng nhìn Tô Phi Phi, cảm giác hơi cổ quái, thật ra trong lòng nàng có chút không thoải mái, bởi rõ ràng giữa Hạ Chí và Tô Phi Phi cũng có chút vấn đề, chỉ là nhìn Tô Phi Phi ngồi trên xe lăn, Thu Đồng không cách nào nảy sinh địch ý với Tô Phi Phi.

"Ngươi nên gọi điện thoại cho hắn." Nét mặt Tô Phi Phi rất điềm đạm, "Cho dù hắn có việc chắc chắn vẫn sẽ nguyện ý đến với ngươi."

Không đợi Thu Đồng nói gì, Tô Phi Phi lại tiếp tục điềm đạm nói: "Thật ra ta cũng có chút việc muốn tìm hắn, chỉ có điều ta không gọi điện thoại cho hắn được, còn nhờ hiệu trưởng giúp ta một tay."

"Tô lão sư, nếu ngươi không gọi được cho hắn thì ta cũng không gọi được." Thu Đồng hơi nhíu mày.

"Không, ngươi có thể gọi được cho hắn bất cứ lúc nào." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Cũng chỉ có ngươi mới có thể gọi được cho hắn bất cứ lúc nào."

Trong lòng Thu Đồng có cảm giác cổ quái không cách nào nói được thành lời, hơi chần chờ một chút, rốt cục nàng vẫn lấy điện thoại di động ra: "Ta thử một chút đi."

Nhanh chóng bấm số điện thoại, sau đó Thu Đồng lập tức nghe được một đoạn như vậy: "Người sử dụng số điện thoại ngươi gọi đang hẹn hò với Đồng Đồng..."

"Lưu manh đáng chết!" Thu Đồng lại có xung động muốn đập điện thoại, nàng đang hẹn hò với hắn bao giờ?

Ngay lúc Thu Đồng muốn cúp điện thoại lại nghe được một câu như vậy: "Nếu ngươi là Đồng Đồng, nói rõ ta đang nằm mơ..."

Thu Đồng lại muốn đánh người, đáng tiếc hiện tại Hạ Chí không ở trước mặt nàng.

"Nếu hiện tại Đồng Đồng ngươi còn chưa treo máy, vậy nói rõ ngươi đang nhớ ta, ba giây đồng hồ sau ta sẽ tỉnh lại từ trong mộng..." Nghe đến đây, Thu Đồng lại muốn cúp máy, nhưng nàng không cách nào kìm nén hiếu kỳ, nàng muốn biết hỏa rốt tên gia hỏa Hạ Chí hiếm thấy này đã cài đoạn hội thoại tự động gì.

"Một... Hai... Ba... Ta đã tỉnh lại..." Đúng lúc này, điện thoại được kết nối, sau đó là giọng nói quen thuộc của Hạ Chí: "Đồng Đồng, ngươi nhớ ta sao?"

"Đến căn tin ăn cơm!" Sau khi nghiến răng nghiến lợi nói một câu, Thu Đồng lập tức cúp điện thoại.

Ngẩng đầu, Thu Đồng phát hiện Tô Phi Phi đang nhìn nàng với ánh mắt có chút kỳ dị, trong con ngươi trong suốt xinh đẹp dường như có một chút ước ao.

"Hẳn hắn sẽ đến nhanh thôi." Thu Đồng mở miệng nói.

"Ừm, cảm ơn." Tô Phi Phi gật đầu.

Thoáng trầm ngâm một chút, Tô Phi Phi lại mở miệng nói: "Hiệu trưởng, ta muốn xin nghỉ phép một thời gian."

"Xin nghỉ?" Thu Đồng sửng sốt, "Ngươi có chuyện gì sao?"

"Thật ra ta đã rời nhà rất nhiều năm, hai ngày trước ta vừa nhận được tin tức, mẫu thân ta bị bệnh rất nặng." Trong giọng điệu của Tô Phi Phi có một chút ưu thương mờ nhạt, "Trước đây quan hệ giữa ta và mẫu thân ta cũng không tốt lắm, nhưng mẫu thân ta muốn gặp ta một lần cuối cùng… Dù gì nàng cũng là mẫu thân của ta, cho nên ta nghĩ cố hết sức mình ở bên cạnh nàng đoạn đường cuối cùng."

"Xin lỗi, ta không biết mẫu thân ngươi..." Thu Đồng hơi ngẩn ra.

"Hiệu trưởng, ngươi không cần nói xin lỗi." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Chỉ là ta vẫn không dám trở về với bộ dạng này. Năm đó lúc ta rời đi, ta đã dùng chân bước đi."

"Chân của ngươi là sau đó mới…?" Thu Đồng lại ngẩn ra, nàng nghe rõ ý của Tô Phi Phi.

"Ừm, mấy năm trước xảy ra chút sự cố." Tô Phi Phi cũng không nói rõ, "Trong nhà ta cũng không có người nào biết tình trạng hiện tại của ta, chẳng qua mặc kệ thế nào, lần này ta cũng phải trở về."

"Tô lão sư, ngươi yên tâm về nhà đi, ngươi muốn về bao lâu cũng được, không cần phải vội vã trở lại trường. Chức vị của ngươi ta sẽ luôn giữ lại cho ngươi." Thu Đồng suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Cảm ơn hiệu trưởng." Tô Phi Phi vẫn cười điềm đạm như trước.

Nhìn nụ cười của Tô Phi Phi, trong lòng Thu Đồng cảm thấy hơi khó chịu, từ đầu đến cuối nàng không cách nào hiểu được vì sao Tô Phi Phi có thể điềm đạm như thường kiểu vậy, dường như nàng vốn không hề để ý chuyện mình phải ngồi trên xe lăn.

Một người phải có lòng dạ mạnh mẽ tới cỡ nào mới có thể bình hòa mặt đối với đôi chân bị liệt của mình như vậy? Đặc biệt là nữ hài tử xinh đẹp như Tô Phi Phi, nàng vốn nên là đối tượng được nghìn vạn người theo đuổi, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể ngồi trên xe lăn, chẳng lẽ nàng không cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi sao?

Há miệng, Thu Đồng muốn nói điều gì nhưng lại không nói ra, mà sau vài lần muốn nói lại thôi, Thu Đồng vẫn mở miệng hỏi: "Tô lão sư, ngươi trở về một mình sao?"

"Mấy năm nay ta cũng không quen biết bằng hữu gì." Tô Phi Phi nói đến đây lại dừng lại một chút, sau đó, rốt cục nàng cũng nói ra: "Hiệu trưởng, ta cũng không gạt ngươi, thật ra ta hy vọng Hạ lão sư có thể trở về với ta."

Trong lòng Thu Đồng có cảm giác không cách nào nói được thành lời, thật ra hiện tại nàng cũng mơ hồ hiểu được, sở dĩ Tô Phi Phi xuất hiện ở nơi này chỉ sợ là vì muốn được nàng đồng ý.

Thu Đồng rất bối rối, để Hạ Chí về nhà với Tô Phi Phi, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy khó chịu, nhưng nếu nàng không đồng ý, nàng sẽ càng khó chịu hơn, bởi vì Tô Phi Phi đã thành thế này rồi, đúng là rất cần có người ở cùng.

"Hiệu trưởng, cẩn thận!" Đột nhiên Tô Phi Phi kêu một tiếng, "Mau tránh!"

Bốn phía cũng gần như cùng lúc truyền đến tiếng kinh hô: "Hiệu trưởng cẩn thận!"

Thu Đồng lập tức giật mình tỉnh lại, gần như quay đầu theo bản năng, sau đó nàng thấy được một chậu chất lỏng không rõ tên đang hắt thẳng về phía nàng!

Bình Luận (0)
Comment