Tequila rất thức thời im lặng không nói, nàng chỉ đi phía trước dẫn đường, không bao lâu, ba người đã tới tổ trọng án.
"Chào ngươi, Hạ lão sư." Một nam cảnh sát đẹp trai rất nhiệt tình chào hỏi Hạ Chí, người này cũng có thể tính là người quen của Hạ Chí, chính là tổ trưởng tổ trọng án số hai Trương Long.
Tuy nhiệt tình, nhưng kỳ thật thoạt nhìn Trương Long có vẻ căng thẳng, dường như hắn ta đang lo lắng chuyện gì đó.
"Đừng sợ, ta chỉ đến để nói vài câu với Trác Minh, không phải đến cướp vụ án của ngươi." Hạ Chí lười biếng nói một câu, hiển nhiên hắn hiểu Trương Long đang lo lắng cái gì.
Trương Long cười cười xấu hổ, cũng không phủ nhận, đúng là hắn ta lo lắng vụ án này sẽ bị cướp đi thật, một khi Hạ Chí nhúng tay vào chuyện này, rất có thể vụ án sẽ thuộc quyền quản lý của Hạ Mạt. Mà với hắn ta, mỗi một vụ án lớn đều là vốn liếng để ngày sau thăng chức.
Trác Minh là hiệu trưởng Học viện Công nghệ Thanh Cảng, vẻn vẹn chỉ một thân phận này đã định trước vụ án của hắn ta sẽ được người người chú ý. Trên thực tế, vụ án này vốn do cảnh sát kinh tế phụ trách, bởi tội trạng của Trác Minh dính tới vấn đề kinh tế nhiều hơn, chỉ có điều sau khi những chuyện Trác Bằng làm cũng bị lộ ra, Trương Long đã tìm lý do đoạt lại vụ án này.
Vất vả lắm mới đoạt lại được vụ án này, nếu đột nhiên bị Hạ Mạt đoạt đi, chắc chắn hắn ta sẽ buồn bực chết. Vì thế, vừa nghe nói Hạ Chí tới tìm Trác Minh, Trương Long đã cảm thấy căng thẳng.
Chỉ có điều, căng thẳng thì căng thẳng, nhưng Trương Long lại không dám ngăn cản, mà nghe nói Hạ Chí đến không phải để cướp vụ án, hắn ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Hạ lão sư, Trác Minh ở phòng thẩm vấn số 1." Trương Long lại nói.
"Đi, chúng ta đi vào chơi." Hạ Chí tiện tay kéo Hạ Mạt đi về phía phòng thẩm vấn số 1.
Trong tổ trọng án chí ít cũng có hơn mười ánh mắt rơi xuống trên tay Hạ Chí, sau đó bọn hắn đều bày ra vẻ quả nhiên là thế, quả nhiên băng mỹ nhân Hạ Mạt có quan hệ mập mờ với Hạ Chí.
Trương Long có chút cay đắng, khi Hạ Mạt vừa tới cục cảnh sát, hắn ta đã có ý với Hạ Mạt, chẳng qua mấy ngày nay, hắn ta cũng hiểu mình không có hy vọng gì. Nhưng giờ khắc này, thấy Hạ Mạt vẫn luôn lạnh băng với tất cả mọi người lại có thể để Hạ Chí kéo tay mình mà không phản kháng chút nào, hắn ta lại triệt để chặt đứt một chút niệm tưởng cuối cùng.
Tequila nhìn Trương Long với ánh mắt quái dị, người này cũng có thể tính là thức thời.
Mà bên kia, Hạ Chí đã kéo Hạ Mạt đi vào phòng thẩm vấn số 1.
"Trác hiệu trưởng, mới một buổi tối không gặp, hình như ngươi đã tiều tụy hơn rất nhiều." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó lại kéo Hạ Mạt ngồi xuống.
Đúng là Trác Minh đã tiều tụy hơn rất nhiều, chỉ thiếu điều một đêm bạc đầu.
"Là, là ngươi?" Thấy Hạ Chí, sắc mặt Trác Minh đại biến, "Hạ Chí, sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì, đã chỉ muốn hàn huyên chút chuyện nhân sinh với ngươi, ừm, chẳng qua dường như chuyện này cũng không thích hợp để nói lắm, người như ngươi hẳn không có nhân sinh." Hạ Chí nói đến đây lại quay đầu nhìn về phía Hạ Mạt, "Ngươi nói đúng không?"
"Có thể hắn ta còn có lý tưởng." Hạ Mạt lạnh như băng nói.
"À, đúng, ngươi thật thông minh." Hạ Chí cười xán lạn với Hạ Mạt, sau đó lại nhìn về phía Trác Minh: "Nói đi, ngươi có lý tưởng gì?"
"Họ Hạ, ngươi đến để chê cười ta sao?" Trác Minh nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt tràn đầy căm hận, "Ta chỉ chậm trễ Thu Đồng một chút ngươi đã khiến ta cửa nát nhà tan, ngươi không cảm thấy ngươi làm vậy là rất quá đáng sao?"
"Quá đáng sao?" Hạ Chí quay đầu nhìn Hạ Mạt.
"Quá đáng." Hạ Mạt rất không phối hợp.
"Được rồi, hình như đúng là có chút quá đáng." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó hắn lại nhìn về phía Trác Minh: "Ừm, nếu đã quá đáng, vậy ta lại quá đáng hơn một chút đi."
"Ngươi muốn thế nào?" Trác Minh nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi không cần tới dọa ta, không phải chỉ là ngồi tù sao? Đã tới nước này, ta cũng không sợ!"
"Ngươi cảm thấy mình đã thảm tới không thể nào thảm hơn, cho nên ngươi dám gọi điện thoại uy hiếp Đồng Đồng nhà ta?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Vậy thì thế nào?" Trác Minh lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Ta đã gần sáu mươi tuổi, dựa vào những tội danh của ta đã đủ để ta chết trong tù, ngươi còn có thể lấy gì khiến ta kinh sợ?"
"Ta không hù dọa ngươi, chẳng qua ta cảm thấy ngươi quá cần ăn đòn, thế mà tối hôm qua ta lại có thể không đánh ngươi, thật sự không đúng. Vì thế hiện tại ta tới để sửa chữa sai lầm này." Hạ Chí không nhanh không chậm nói.
"Đánh ta?" Trác Minh cười lạnh một tiếng, "Nơi này là cục cảnh sát, ngươi muốn ra tay ở đây? Vậy thì thật là tốt, vừa lúc ta có thể nói cảnh sát tra tấn bức cung, ngươi làm vậy ngược lại đang giúp ta rất lớn!"
"Nếu đã vậy, ta đây lại giúp cho trót đi." Hạ Chí khẽ vươn tay, túm lấy cổ áo của Trác Minh, sau đó nhấc cả người hắn ta lên, tiếp theo là đập mạnh hắn ta lên bàn.
"A..." Trác Minh bị đau hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy khó có thể tin, hắn ta không nghĩ tới Hạ Chí lại có thể ra tay ngay trong phòng thẩm vấn.
"Ừm, không cần cảm ơn." Hạ Chí buông tay ra, sau đó lắc đầu, "Đánh ngươi thật không có ý nghĩa gì, quên đi, ta vẫn nên đi tìm nhi tử của ngươi thì hơn."
Hạ Chí kéo Hạ Mạt đứng dậy đi về phía bên ngoài phòng thẩm vấn, mà Trác Minh nghe vậy, sắc mặt lại đại biến, vẻ mặt kinh hoảng.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì con trai ta? Họ Hạ, ngươi muốn làm cái gì?" Trác Minh lớn tiếng gào thét, giờ khắc này, hắn ta mới thật sự cảm thấy hoảng hốt.