Hiển nhiên Hạ Chí không có hứng thú trả lời vấn đề của Trác Minh, hắn đã lôi kéo Hạ Mạt đi ra khỏi phòng thẩm vấn, mà điều này cũng khiến Trác Minh càng thêm hoảng hốt, bởi hắn ta hoàn toàn không biết rốt cuộc Hạ Chí muốn làm cái gì.
Chuyện mình không biết mới là chuyện khiến người sợ hãi nhất.
"Đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta!" Trác Minh lăn xuống bàn thẩm vấn, sau đó nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, trực tiếp đuổi theo ra khỏi phòng thẩm vấn, "Họ Hạ, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cục ngươi muốn làm cái gì? Ngươi có gì thì cứ nhắm vào ta..."
Đám cảnh sát trong tổ trọng án đều sửng sốt, sao Trác Minh này lại chạy ra khỏi phòng thẩm vấn?
Chẳng qua nghĩ kỹ lại cũng không thấy kì lạ, thật ra, dưới tình huống, loại đối tượng bị tình nghi như Trác Minh thường được liệt kê vào danh sách đối tượng không nguy hiểm, cho nên trên thực tế, ngay cả còng tay cảnh sát cũng không còng hắn ta.
Mà thấy Trác Minh đang rống to với Hạ Chí, mọi người cũng buồn bực, vị Hạ lão sư hiếm thấy này đã nói gì với Trác Minh?
"Họ Hạ, ngươi nhắm vào ta đi, cmn ngươi nhắm vào ta đi, nếu ngươi dám động tới nhi tử ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua..." Trác Minh còn đang ở bên kia kêu to, nhưng ngay sau đó hắn ta lại hét thảm một tiếng: "Ách!"
Người ra tay cũng không phải Hạ Chí, mà là Hạ Mạt đột nhiên đạp bay Trác Minh.
Trác Minh bay vào phòng thẩm vấn, bên trong truyền đến một tiếng vang nhỏ, sau đó thế giới lại an tĩnh trở lại.
Không cần tới nhìn mọi người cũng biết, chắc chắn Trác Minh đã hôn mê bên trong.
"Trác Minh muốn chạy trốn, Hạ Mạt cảnh quan xinh đẹp đáng yêu của chúng ta đã giải quyết giúp các ngươi, nhưng các ngươi cũng không cần cảm ơn." Lúc này Hạ Chí lại lười biếng nói một câu, sau đó nhìn về phía Hạ Mạt: "Đi thôi, chúng ta tới trường đại học chơi."
Hạ Chí kéo Hạ Mạt rời đi, lưu lại đám người tổ trọng án đang đưa mắt nhìn nhau, có người càng âm thầm than thở, nói Hạ Mạt xinh đẹp bọn hắn không phản đối, nói nàng gợi cảm bọn hắn cũng không có gì để nói, thế nhưng nói nàng đáng yêu, đây là cái quỷ gì? Đại băng sơn như thế, động một chút lại đánh người, đáng yêu chỗ nào?
Ngược lại Trương Long đã có thể tính là triệt để thở phào nhẹ nhõm, cũng may vụ án còn ở đây.
Về phần rốt cuộc giữa Hạ Chí và Trác Minh đã xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng không muốn nghiên cứu kỹ, ừm, nếu như trên người Trác Minh có vết thương gì, hiển nhiên cứ dựa theo lời Hạ Chí nói, Trác Minh có ý đồ chạy trốn nên bị đòn.
Dù sao thì đây cũng là sự thực, đúng là Trác Minh đã trốn ra khỏi phòng thẩm vấn.
Một giờ chiều, Học viện Công nghệ Thanh Cảng, căn tin số hai.
Mặc dù hiện tại không phải giờ cơm trưa đúng chuẩn, nhưng trong căn tin vẫn có không ít người, đặc biệt là dường như hiện tại còn có nhiều người hơn cả ngày thường, mà không ít người đều đang nhìn một đôi nam nữ trong góc.
Nam sinh rất đẹp trai, trắng trẻo sạch sẽ, vóc dáng cũng rất cao, mà nữ sinh ngồi đối diện hắn thoạt nhìn cũng thanh thuần động lòng người, nhưng lúc này, thật ra hai người đang cãi nhau.
"Ta hỏi ngươi, những chuyện trên web nói đều là thật sao?" Nữ sinh đang chất vấn nam sinh.
"Ta đã nói cho ngươi rất nhiều lần rồi, đó đều là bịa đặt!" Nam sinh có vẻ rất căm tức, "Sao ngươi vẫn không chịu tin tưởng ta?"
"Không phải ta không muốn tin tưởng ngươi, thế nhưng những chuyện trên web đều nói rất rõ ràng rất cụ thể, không giống bịa đặt..." Hiển nhiên nữ sinh vẫn chưa tin.
Trong đám sinh viên đang xem náo nhiệt, có một số người cảm thấy không thoái mái, rốt cục tên khốn kiếp này cũng không thể tiếp tục lừa gạt nữ sinh rồi đúng không?
Những người này cũng không nhận ra nữ sinh kia là ai, nhưng nam sinh lại gần như ai ai cũng biết. Phải biết rằng lúc này, nam sinh đã sắp trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Nam sinh này chính là nhi tử của Trác Minh Trác Bằng, thật ra trước đây, tuy Trác Bằng là con trai của hiệu trưởng, nhưng ở Học viện Công nghệ Thanh Cảng, Trác Bằng cũng không tính là người nổi tiếng, thoạt nhìn dường như hắn ta rất điệu thấp. Nhưng sau khi chuyện bộc lộ, mọi người mới phát hiện, con trai của hiệu trưởng nhìn như khiêm tốn này, trên thực tế lại làm ra đủ trò xấu.
"Có tin hay không là tùy ngươi, ta đã không muốn giải thích nữa!" Lúc này Trác Bằng lại tỏ vẻ tức giận.
"Ngươi không thể giải thích nữa rồi đúng không?" Một tiếng cười lạnh truyền tới từ bên cạnh, mà mọi người cũng phát hiện, bên cạnh Trác Bằng xuất hiện một nữ nhân.
Nữ nhân này không giống sinh viên, thoạt nhìn nàng có vẻ hơi lớn tuổi, đã gần ba mươi, ăn mặc tương đối nghiêm túc. Nàng nhìn nữ sinh kia, tiếp tục nói: "Bạn học này, ta có thể nói cho ngươi biết, Trác Bằng ác liệt hơn xa so với những tin đồn về hắn ta trên mạng, ngươi nên cách xa hắn ta một chút thì tốt hơn."
"Ngươi, ngươi là ai?" Nữ sinh kia có chút buồn bực.
Đám sinh viên đang xem náo nhiệt cũng cảm thấy buồn bực, lẽ nào nữ nhân này là một trong những nữ sinh từng bị Trác Bằng đùa bỡn?
"A, người này giống lão sư trong trường chúng ta?"
"Đúng, là lão sư, dạy Triết học."
"Ta cũng nhớ ra nàng, hình như họ Ngô."
"Ừm, tên Ngô Trinh, là lão sư rất xinh đẹp, không phải nàng cũng bị tên khốn kiếp Trác Bằng kia gieo họa chứ?"
"Rất có khả năng, hình như Ngô lão sư đã từng là nghiên cứu sinh do Trác Minh hướng dẫn..."
Không ít người nhận ra nữ nhân mới xuất hiện, phát hiện nàng chính là giảng viên của Học viện Công nghệ Thanh Cảng. Trong học viện công nghệ, thật ra chuyên ngành Triết học này không được nhiều người chú ý tới, sau khi tốt nghiệp cũng không dễ tìm việc, thông thường tiếp tục ở lại trường làm giảng viên là lựa chọn tốt nhất.
"Ngô Trinh, ngươi có ý gì?" Dường như Trác Bằng rất tức giận, hắn ta trợn mắt nhìn Ngô Trinh.