"Trác Bằng, ngươi nên cảm ơn trời đất vì đến bây giờ ngươi còn chưa bị bắt, cũng nên an phận một chút mà không phải tiếp tục đi lừa gạt nữ hài tử khác." Ngô Trinh lạnh lùng nói.
"Ta, ta đi." Nữ sinh kia đứng lên: "Trác Bằng, ngươi đừng tới tìm ta nữa, chúng ta chia tay đi!"
Hiển nhiên, lúc đầu nữ sinh này vốn đã không tin Trác Bằng, hiện tại Ngô Trinh xuất hiện càng khiến nàng quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Trác Bằng hơn.
Nói xong đoạn này, nữ sinh lại đứng lên, cầm túi xách nhanh chóng đi ra phía bên ngoài căn tin.
"Chờ đã..." Trác Bằng đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng nữ sinh đã nhanh chóng chạy mất.
"Tốt, tốt, Ngô Trinh, ngươi muốn hại lão tử đúng không?" Trác Bằng nghiến răng nghiến lợi, "Lão tử vất vả lắm mới thực sự yêu một nữ sinh, nhưng ngươi lại cứ muốn đến phá ta đúng không? Ngươi hại lão tử, lão tử cũng sẽ khiến ngươi không được sống yên lành!"
"Ngươi cảm thấy hiện tại ta có thể sống yên lành sao?" Ngô Trinh cười lạnh một tiếng.
"Lão tử sẽ khiến cuộc sống của ngươi càng kém hơn! Ta muốn mỗi người đều biết, ngươi là tiện nhân đã bị ta ngủ nát!" Trác Bằng nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi muốn hại lão tử đúng không? Lão tử sẽ cá chết lưới rách với ngươi, lão tử muốn tất cả mọi người đều biết, ngươi đã sớm bị ta ngủ vô số lần, lão tử đã sớm chơi ngươi ngấy tới phát ói!"
"Ngươi, ngươi, Trác Bằng, ngươi, ngươi vô sỉ..." Ngô Trinh tức giận đến thân thể run rẩy.
"Ta vô sỉ? Không sai, lão tử vô sỉ đấy, ngươi có thể làm gì được ta?" Trác Bằng như phát cuồng, "Dù sao thì hiện tại lão tử cũng không còn danh tiếng tốt gì, lão tử cũng sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt, ta muốn nói cho mọi người biết, ngươi vì có thể tốt nghiệp tiến sĩ mà đi dụ dỗ cha ta không thành, lại chạy đến dụ dỗ ta, ta còn muốn nói cho mọi người biết, ngươi am hiểu vô số tư thế, tư thế ngươi thích nhất là..."
"Trác Bằng, ngươi câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!" Ngô Trinh phẫn nộ, còn có thống khổ: "Ngươi, ngươi đổi trắng thay đen, ngươi vô sỉ, tốt, ngươi muốn nói ra đúng không? Ta sẽ đi báo cảnh sát, lúc ta đi tìm Trác hiệu trưởng lại bị ngươi bỏ thuốc, ngươi vũ nhục ta, còn uy hiếp ta, ngươi, ngươi lại có thể..."
"Báo cảnh sát? Ngươi đi đi, đoạn video kia, sau khi ta chơi chán ngươi đã xóa sạch, cho dù những lời ngươi nói là sự thật, nhưng chứng cớ đâu? Nếu có chứng cứ, hiện tại cảnh sát đã sớm tới bắt ta!" Lúc này, khuôn mặt trắng noãn của Trác Bằng đã có chút vặn vẹo, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn khó hiểu, "Nhớ tới thật đúng là thoải mái, Ngô Trinh, à, không, hiện tại là Ngô lão sư, nhớ tới dáng vẻ ngươi nằm dưới háng ta, hiện tại ta lại cảm thấy có chút hưng phấn đây, ha ha ha ha..."
"ĐM, Trác Bằng, con mẹ ngươi có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không? Tin không huynh đệ chúng ta quất chết ngươi?" Một nam sinh đang xem náo nhiệt rốt cục cũng không nhìn nổi, vung tay áo đứng lên.
"Thế nào? Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đến đi, đến đánh lão tử đi, ngươi cho rằng lão tử sợ ngươi sao?" Trác Bằng cười lạnh một tiếng, "Dù sao lão tử cũng đã thành như vậy, các ngươi ai mẹ nó dám ra tay, lão tử sẽ kéo người đó xuống nước, cho các ngươi cùng toi đời với lão tử!"
"Thôi đi, chớ gây sự với hắn ta." Bên cạnh nam sinh có người tranh thủ kéo hắn ta lại, mà những người khác tuy cũng phẫn nộ, nhưng vậy mà bọn hắn đều không làm gì, bởi rõ ràng hiện tại Trác Bằng đang như vò đã mẻ lại sứt, nếu bọn hắn đánh nhau với Trác Bằng thật, đúng là không đáng.
"Ha ha ha, không dám sao? Lão tử kiêu ngạo như vậy thì đã sao? Nữ nhân hạ tiện Ngô Trinh này cũng xinh đẹp đúng không? Vóc người nàng càng đẹp hơn đây! Không ít người trong số các ngươi cũng thích nàng đúng không? Ha ha ha, lão tử đã sớm ngủ nàng tới phát ngán, còn cả giáo hoa các ngươi thích, vương..." Trác Bằng một hơi nói ra mấy cái tên, sau cùng hắn ta không cố kỵ cười to, "Các nàng đều bị ta ngủ, các ngươi ghen ghét? Đố kị? Nhưng các ngươi có thể làm gì lão tử? Ha ha ha ha..."
Trác Bằng càn rỡ không kiêng nể gì, không ít người lại nắm chặt nắm tay, tên khốn kiếp này thực sự cần ăn đòn!
Thế nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, mọi người lại không dám động thủ thật, dù sao thì tất cả mọi người đều chỉ là sinh viên, đánh nhau rất dễ bị đuổi học, lỡ làm lớn chuyện, không cẩn thận còn gặp phải tai ương lao ngục, tới lúc đó cuộc đời cũng xong.
"Tiện nhân, có phải ngươi cảm thấy rốt cục ngươi cũng có thể trả thù ta? Hẳn bây giờ ngươi rất hối hận?" Lúc này Trác Bằng lại nhìn về phía Ngô Trinh, cười lạnh, "Nói cho ngươi biết, cho dù lão tử đã thành như vậy, ngày sau lão tử vẫn có thể sống thoải mái hơn ngươi, về phần ngươi, đời này ngươi cũng đừng mong có thể tìm được nam nhân, bởi vì mỗi khi ngươi có bạn trai, ta đều sẽ gọi điện thoại cho hắn ta, gửi email cho hắn ta, nói chuyện giữa chúng ta cho hắn ta! Ngươi muốn lão tử khó chịu, lão tử sẽ khiến ngươi đời này không thể sống tốt!"
"Ngươi, ngươi..." Sắc mặt Ngô Trinh tái nhợt, cả người run lên, nàng đã sớm biết người trước mắt này rất ác độc, nhưng nàng phát hiện bản thân mình vẫn đánh giá thấp độ ác độc của hắn ta!
"Ha ha ha, hiện tại ngươi sợ rồi sao? Đừng sợ, thật ra chuyện vẫn có thể thương lượng." Trác Bằng nhìn Ngô Trinh với kỳ lạ ánh mắt, "Đột nhiên ta phát hiện, hình như ta lại có hứng thú với ngươi, chờ ta đi, có lẽ đêm nay ta sẽ tới tìm ngươi, ha ha ha ha..."
Trác Bằng lại cười như điên, càng có vẻ không kiêng nể gì.
Trong căn tin chí ít cũng có mấy chục người đã nắm chặt nắm tay, tên khốn kiếp này quá đáng hận, nhưng càng đáng hận hơn là vậy mà bọn hắn lại không có biện pháp làm gì tên khốn kiếp này, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên khốn kiếp này kiêu ngạo vô sỉ như vậy!