"ĐCM, thật muốn đánh tên khốn kiếp này!"
"Ta mẹ nó cũng muốn!"
"Nhưng con hàng này đã như điên loạn..."
"Ta cảm thấy chúng ta cùng tiến lên đánh hắn ta một trận hẳn sẽ không sao..."
"Ta không dám động thủ, bởi ta cảm thấy ta vừa động thủ chắc chắn sẽ không cách nào thu tay lại..."
"Ta cũng cảm thấy ta sẽ đánh chết hắn ta..."
Trong căn tin, rất nhiều người đã không nhịn được, nhưng bọn hắn vẫn không thể không nhịn, có đôi khi chuyện chính là như vậy, cho dù ngươi có bị người chọc giận hết lần này tới lần khác cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Mà thân là người trong cuộc, sắc mặt Ngô Trinh trắng bệch, giờ khắc này, thậm chí nàng đã hối hận, hối hận bản thân mình không thể nhịn nổi nữa mà đứng ra khuyên nhủ nữ sinh kia. Mấy năm này, nàng vất vả lắm mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia, thế mà hiện tại nàng lại phải bắt đầu lặp lại ác mộng ấy.
Hơn nữa, sợ rằng ác mộng này còn sẽ càng đáng sợ hơn trước đây!
"Ôi, không được, như vậy không được, sẽ chết người!" Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, mặc dù giọng nói này không lớn, nhưng lại rất rõ ràng, rõ đến mức có thể hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người tới, thậm chí ngay cả Trác Bằng cũng không ngoại lệ.
Mà vừa nhìn, Trác Bằng đã thiếu chút nữa chảy nước bọt, nữ cảnh quan này thật gợi cảm!
"Thật xinh đẹp!"
"Vóc người thật tuyệt!"
"Mỹ nữ cảnh hoa!"
"Quá đẹp!"
Trong căn tin, bất luận là hay nam nữ đều gần như không tự chủ được mà tán thưởng như vậy, nữ cảnh sát kia thật sự quá xinh đẹp, gương mặt kia, dáng vẻ kia… có thể nói là hoàn mỹ, hoàn mỹ chân chính!
Cứ việc trên người nàng tản mát ra hơi thở lạnh như băng, cho dù cách tới hơn mười mét vẫn có thể cảm thấy lạnh lẽo, nhưng loại khí chất băng sơn này cũng không làm giảm mị lực của nàng, ngược lại càng khiến nàng có vẻ hấp dẫn người khác hơn.
Chẳng qua, hiện tại vị cảnh hoa gợi cảm này tới đây làm gì?
Trên tay nàng đang cầm súng sao?
Khi vừa nhìn thấy cảnh hoa gợi cảm nóng bỏng này, mọi người đều bị khuôn mặt vóc người của nàng hấp dẫn, mãi tới bây giờ mọi người mới phát hiện, trên tay nàng lại đang cầm một khẩu súng, mà nhìn họng súng kia rõ ràng đang nhắm thẳng vào Trác Bằng?
"Mỹ nữ cảnh hoa này không nhịn được muốn nổ súng bắn chết tên khốn kiếp Trác Bằng kia sao?" Trong lòng không ít người đều xuất hiện ý nghĩ như vậy, sau đó vậy mà bọn hắn lại có suy nghĩ mong đợi nữ cảnh quan gợi cảm nổ súng. Loại hàng vô sỉ như Trác Bằng nên bị một súng bắn chết!
Trác Bằng cũng giật mình, ý niệm xấu xa trong lòng cũng lập tức biến mất, tuy hắn ta đã có phần vò đã mẻ lại sứt, nhưng thấy họng súng đen ngòm kia hắn ta vẫn bị dọa sợ hết hồn. Sở dĩ hắn ta kiêu ngạo như vậy là vì hắn ta cảm thấy người khác không thể làm gì hắn ta, nhưng hiện tại có người cầm súng nhắm ngay hắn ta, hắn ta không thể không sợ.
"Được rồi được rồi, thu súng lại đi, không nên tùy tiện nổ súng, nữ hài tử phải dịu dàng, phải dịu dàng ngươi hiểu không?" Giọng nói lúc trước lại vang lên lần nữa, "Nữ hài tử phải dịu dàng thì người khác mới thích, hiểu chưa?"
Tận đến giờ phút này, mọi người mới phát hiện bên người nữ cảnh quan gợi cảm còn có một nam nhân, mà nam nhân này đang nắm lấy tay phải cầm súng của nữ cảnh quan, thoạt nhìn hắn đang ngăn nàng nổ súng.
"Sao trông người này có vẻ quen vậy?" Có mấy người thầm nói, chỉ có điều, nhìn quen thì nhìn quen, nhưng bọn hắn lại không nhận ra rốt cuộc người này là ai.
"Ta không cần người khác thích." Giọng nói lạnh như băng vang lên, lại phát ra từ trong miệng nữ cảnh sát kia.
"Lời này nghe có vẻ rất đúng, ừm, thực không cách nào phản bác." Nam nhân kia lẩm bẩm, sau đó thu tay về: "Nhưng mà ngươi vẫn không thể nổ súng, sẽ bắn chết hắn ta, bắn chết hắn ta thì không dễ chơi."
Nữ cảnh quan cất khẩu súng lục trở về trên eo nhỏ gợi cảm, nhưng trong tay lại nhiều thêm một thứ khác, đó là một cây gậy cảnh sát.
"Dùng cái này." Giọng điệu của nữ cảnh quan vẫn lạnh lẽo như vậy.
"Ừm, cái này không tồi." Nam nhân tỏ vẻ tán đồng, lại đưa tay bắt lấy gậy cảnh sát: "Ta tới."
"Ta tới." Nữ cảnh quan không chịu buông tay.
"Ngươi vừa đánh một gậy đã đánh chết người ta, như vậy không còn gì để chơi nữa." Nam nhân nói rất chân thành.
"Ta bảo đảm sẽ không đánh chết hắn ta." Giọng lạnh như băng của nữ cảnh quan kia nghe không hề có sức thuyết phục.
"Hay là để ta tới trước đi." Nam nhân buông lỏng tay, sau đó lại đi về phía Trác Bằng.
Nữ cảnh quan cầm gậy cảnh sát đứng ở nơi đó, dường như hơi mất hứng, nhưng cũng không ra tay.
Trong căn tin, mọi người nhìn tới ù ù cạc cạc, rốt cuộc đôi nam nữ này tới để bắt người hay tới để show ân ái?
"Biết ta không?" Nam nhân đi tới trước mặt Trác Bằng, không chút hoang mang hỏi.
"Ngươi là ai?" Trác Bằng hừ một tiếng, hiển nhiên hắn ta không nhận ra nam nhân này.
"Ừm, vậy mà ngươi lại có thể không nhận ra ta?" Nam nhân lắc đầu, "Xem ra ta phải tự giới thiệu mình một chút, ta chính là Hạ Chí đã lộ ra hết tất cả chuyện đen tối của phụ thân ngươi, chẳng qua mấy chuyện nát của ngươi bị lộ ra ngoài không liên quan gì tới ta, nhưng thằng ngu ngươi lại có thể dùng tiền mua chuộc một kẻ ngu ngốc muốn hủy khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Đồng nhà ta! Đúng rồi, ngươi có biết Đồng Đồng nhà ta là ai không? Chính là Đồng Đồng xinh đẹp nhất kia..."
Thình thịch!
Một chiếc bàn ăn đột nhiên vỡ nát, vài người nhìn thấy rất rõ ràng, là vị nữ cảnh quan gợi cảm kia dùng gậy cảnh sát đập nát.
Dĩ nhiên nữ cảnh quan gợi cảm này chính là Hạ Mạt, mà lúc này Hạ Chí cũng quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Mạt, cười xán lạn với nàng: "Đừng nóng giận, ngươi cũng xinh đẹp như Đồng Đồng."