Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 783 - Chương 782: Ngươi Còn Có Thể Bị Đòn (2)

Chưa xác định
Chương 782: Ngươi còn có thể bị đòn (2)

"Này… cửu tiểu thư, ta… ta cũng không rõ tình huống cụ thể." Hiển nhiên người đang trả lời bên trong là người hầu, "Nhưng hiện tại, người đang ở trong này thực sự là Trương phu nhân và tiểu thiếu gia."

"Lẽ nào lại có cái lý ấy, ngươi tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bọn hắn, kêu bọn hắn dọn ra ngoài!" Tô Đình Đình rất tức giận: "Đây là phòng của Phi Phi tỷ, hiện tại Phi Phi tỷ đã về rồi!"

Đột ngột ngắt kết nối, Tô Đình Đình quay đầu nhìn Tô Phi Phi, tỏ vẻ tức giận bất bình: "Phi Phi tỷ, thực đúng là quá khinh người, không ngờ tiểu lão bà của tam thúc lại có thể dẫn theo tên hùng hài tử kia chiếm phòng của tỷ!"

"Chuyện này cũng không có gì kỳ quái." Tô Phi Phi cười nhẹ: "Bọn hắn tưởng ta đã chết rồi, đương nhiên cũng sẽ đưa phòng ở cho người khác."

"Cái gì vậy, đây là bắt nạt tam thẩm ngã bệnh. Lúc trước khi tam thẩm còn đang ở nhà, cũng không thấy bọn hắn chiếm phòng của tỷ." Tô Đình Đình bĩu môi, "Chẳng qua cũng không sao, hiện tại chúng ta lại đuổi bọn chúng ra là được."

"Phi Phi, hiện tại ngươi muốn đi vào không?" Hạ Chí mở miệng hỏi.

"Hay là chúng ta tới bệnh viện trước đã." Tô Phi Phi suy nghĩ một chút nói.

"Phi Phi tỷ, tỷ muốn đi thăm tam thẩm sao?" Tô Đình Đình vội vàng hỏi.

"Ừm." Tô Phi Phi gật đầu.

"Tỷ chờ một chút, để muội gọi điện thoại sắp xếp xe." Tô Đình Đình lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Tô Phi Phi cũng không ngăn cản, mà không đến ba phút, một chiếc Porsche đã xuất hiện trước mặt mấy người. Hạ Chí lại ôm Tô Phi Phi lên xe, mà Tô Đình Đình cũng theo lên xe. Không bao lâu, tài xế đã chở ba người chạy về phía cửa chính.

Cửa chính, dường như Tô Tuấn Lương và một đám bảo vệ mới vừa bò từ dưới đất dậy, đều có vẻ rất chật vật, lúc này, dường như bọn hắn cũng không đoái hoài tới chuyện tìm Hạ Chí báo thù nữa.

Trên thực tế, thẳng đến khi xe lái ra ngoài, dường như Tô Tuấn Lương mới phản ứng được, mà sau đó, hắn ta mới bắt đầu gọi điện thoại.

Tin tức Tô Phi Phi trở về bắt đầu nhanh chóng lan truyền ra ngoài.

Nơi nào đó, một nam nhân trung niên đang chơi cờ với bạn bè, sau đó nhận được điện thoại.

"Cái gì? Phi Phi? Tốt, ta hiểu được, ta lập tức quay lại."

Một chỗ khác, một thiếu phụ xinh đẹp đang dẫn nhi tử đi dạo ở siêu thị, sau đó nhận được điện thoại.

"Ai? Không phải nha đầu kia đã chết rồi sao? Được rồi được rồi, ta lập tức quay lại!"

Trong một tòa nhà, một nam nhân tuổi còn trẻ đang họp trong phòng họp, sau đó cũng nhận được điện thoại.

"Nàng không chết? Trở lại rồi? Tốt, ta biết rồi."

...

Còn có rất nhiều rất nhiều người cũng nhận được điện thoại, sự trở về của Tô Phi Phi đã đang lặng yên không tiếng động thay đổi kế hoạch của rất nhiều người trong thành thị này.

Tô Phi Phi và Hạ Chí đã đi tới bệnh viện Thánh Mary, bệnh viện này có tên nghe hơi Tây, đủ để chứng minh đây là bệnh viện tư nhân. Bệnh viện có hoàn cảnh ưu nhã, phục vụ chu đáo, thu phí cũng tương đối sang quý.

Trong một phòng bệnh rộng rãi u tĩnh, trên giường bệnh trắng tinh có một nữ nhân mặt đầy nếp nhăn đang nằm. Cứ việc đang ngủ, nhưng nàng vẫn cau mày, hiển nhiên cho dù có ngủ thiếp đi nàng vẫn không cảm thấy thoải mái.

"A, vì sao tam thẩm lại biến thành như vậy rồi?" Tô Đình Đình nhỏ giọng kinh hô, "Lần trước khi ta nhìn thấy nàng, dường như nàng còn rất tốt đây!"

"Đình Đình, ngươi đi ra ngoài trước đi." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói.

"À, ta biết rồi, ta lên xe chờ hai người." Hiển nhiên Tô Đình Đình cũng không thích ở lại trong bệnh viện, nàng mau chóng rời đi, về phần hộ sĩ vốn đang ở trong phòng bệnh cũng nhanh chóng rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Chí và Tô Phi Phi, còn có nữ nhân đang ngủ say trên giường bệnh.

"Thật ra mẫu thân ta còn chưa tới năm mươi tuổi, lúc ta rời đi, thoạt nhìn nàng chỉ mới hơn ba mươi, nhưng hiện tại, nàng lại như người hơn sáu mươi tuổi." Trong giọng nói nhẹ nhàng của Tô Phi Phi có một chút thương cảm, "Thật ra, ta nghĩ sự rời đi của ta đã hủy diệt tất cả mộng tưởng của nàng."

"Phi Phi, ngươi cũng không làm gì sai." Giọng điệu của Hạ Chí hết sức ôn hòa, "Không nên trách bản thân mình."

"Ừm, ta biết, ta cũng không trách bản thân mình, chỉ có điều Tô gia vốn không phải bình thường gia tộc." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Trong gia tộc của chúng ta, từ lúc mới vừa ra đời, nữ hài tử đã được bồi dưỡng thành một nữ nhân hợp cách. Chúng ta phải học tập rất nhiều thứ, cầm kỳ thư họa, đủ loại tài nghệ, chúng ta có đọc sách, có lên đại học, có đi du học, chúng ta có thể không gì không biết, thế nhưng sở dĩ chúng ta phải học hết thảy cũng không phải vì để chúng ta có thành tựu lớn hơn, mà chỉ để chúng ta làm một nữ nhân tốt hơn với bọn hắn."

Khe khẽ thở dài, Tô Phi Phi tiếp tục nói: "Ngươi biết không? Ta vẫn luôn là nữ hài tử xuất sắc nhất Tô gia, ta là diễn viên múa ba-lê xuất sắc nhất trên thế giới, nhưng ta chưa từng được đi tham dự giải múa ba-lê nào. Trình độ đàn dương cầm của ta cũng rất khá, không kém cạnh gì so với nghệ sĩ dương cầm giỏi nhất, nhưng ta cũng chưa từng được ra bên ngoài biểu diễn quá. Nữ hài tử Tô gia chúng ta phải học tập rất nhiều thứ, nhưng chúng ta không được đi tham gia tranh tài biểu diễn gì, bởi chúng ta không thể làm minh tinh, một khi trở thành minh tinh, giá trị của chúng ta sẽ giảm xuống."

Ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, Tô Phi Phi nhẹ nhàng hỏi: "Thật ra những chuyện này ngươi đều biết đúng không? Hẳn ngươi đã biết vì sao chúng ta phải như vậy, đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment