"Ừm, ta biết." Hạ Chí gật đầu: "Nhưng hiện tại ngươi là Tô Phi Phi, không phải nữ hài tử Tô gia."
"Nữ hài tử Tô gia nỗ lực để mình trở nên thật ưu tú, cuối cùng lại chỉ vì có thể gả cho một nam nhân càng tốt hơn, mà trên thực tế, các nàng cũng không thể lựa chọn đối tượng để gả." Tô Phi Phi nhẹ nhàng thở dài, "Lúc ta còn rất nhỏ, ta đã biết mẫu thân không thích ta, vừa mới bắt đầu ta không biết nguyên nhân, nhưng sau đó rốt cục ta cũng hiểu rõ."
Tô Phi Phi đẩy xe lăn đi tới bên giường, nhìn mẫu thân, dùng giọng nhẹ nhàng tiếp tục nói: "Từ sau khi ta biết rõ nguyên nhân, thật ra ta đã từng thầm trách mẫu thân ta, từ sau khi sinh ra ta, bà ấy đã mất đi năng lực sinh sản, mà ở Tô gia chúng ta, nữ nhân không thể sinh nhi tử địa vị sẽ rất thấp, cho nên bà ấy vẫn luôn oán hận ta, mà ta cũng đang oán hận bà ấy, vì sao ta đã là người giỏi nhất rồi, nhưng bà ấy vẫn không thích ta?"
Tô Phi Phi nhẹ nhàng đưa tay, vuốt ve khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân: "Khi ta càng ngày càng tốt hơn, bà ấy lại một lần nữa đổi sang có hy vọng, bởi vì một nữ nhi xuất sắc giống ta có thể được người tôn trọng, mà hẳn sự biến mất của ta đã triệt để đánh sụp bà ấy."
Một giọt lệ trong lăn xuống gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi: "Thật ra cho tới bây giờ, bà ấy vẫn đang oán hận ta, thế nhưng dù vậy, trong nhà họ Tô, bà ấy vẫn là người quan tâm ta thật lòng, cũng là người quan tâm ta nhất, ta nên về sớm một chút, như vậy bà ấy cũng đã không già nhanh tới thế."
"Đừng khổ sở." Giọng nói ôn nhu truyền vào trong tai Tô Phi Phi: "Còn có ta."
Tô Phi Phi chậm rãi quay đầu nhìn Hạ Chí, nín khóc mỉm cười, nụ cười kia vô cùng mỹ lệ, cũng khiến gương mặt nàng vốn tuyệt mỹ nay lại càng có vẻ kinh diễm tuyệt luân.
"Ừm, còn có ngươi nữa." Tô Phi Phi thu hồi bàn tay đặt lên mặt mẫu thân, "Chúng ta đi thôi, hẳn đến ngày mai nàng cũng sẽ không tỉnh lại."
Hạ Chí gật đầu, đẩy xe đẩy của Tô Phi Phi đi về phía bên ngoài phòng bệnh.
"Ngươi biết không? Rất nhiều chuyện thực sự rất kỳ diệu." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói: "Năm đó, thật ra ta cũng không quá thích nhảy ballet, nhưng sau khi ta chỉ có thể ngồi trên xe lăn ta mới thật sự ý thức được, ta khát vọng có thể dùng đầu ngón chân xoay tròn trên mặt đất, cảm giác này như đang bay lượn, cho dù ta đã từng thử bay lượn chân chính, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến ta cảm thấy hoài niệm."
"Không cần quá lâu, ngươi sẽ lại có thể khiêu vũ một lần nữa." Hạ Chí cười ôn hòa.
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng lên tiếng, không thèm nhắc lại, chỉ để Hạ Chí đẩy nàng ra khỏi bệnh viện.
Dưới lầu, ở bãi đỗ xe bệnh viện, Tô Đình Đình đang nghe điện thoại: "Cha, là con, đúng vậy, Phi Phi tỷ đang ở bệnh viện, sao con phải về? Con muốn chờ Phi Phi tỷ đây... Cha đang nói gì vậy? Tỷ ấy là đường tỷ của con, vì sao con không thể qua lại với tỷ ấy... Di động của con hết pin rồi!"
Tô Đình Đình trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nàng vừa liếc mắt đã thấy Tô Phi Phi đang đi về phía bên này: "A, Phi Phi tỷ, hai người ra ngoài rồi sao? Tam thẩm còn chưa tỉnh?"
"Ừm, chưa tỉnh, chúng ta về nhà trước đi." Tô Phi Phi gật đầu, mà Hạ Chí cũng lại ôm cả người cả xe đẩy lên xe.
Xe dã ngoại tốt ở điểm ấy, không gian khá lớn, có thể trực tiếp mang cả xe đẩy lên, hiển nhiên đây cũng là nguyên nhân Tô Đình Đình đã sắp xếp xe dã ngoại.
"Phi Phi tỷ, hình như rất nhiều người biết tỷ đã trở về, cha ta cũng biết, chẳng qua hình như tình huống không thích hợp lắm, vậy mà cha ta lại yêu cầu ta không được qua lại với tỷ, thật đúng là khó hiểu!" Tô Đình Đình bĩu môi: "Ta mới mặc kệ hắn!"
"Đình Đình, hiện tại ngươi ở chung một chỗ với chúng ta thật sự không tốt cho ngươi." Tô Phi Phi điềm nhiên cười.
"Phi Phi tỷ, ta mặc kệ, dù sao cùng lắm thì bọn hắn cũng chỉ có thể gả ta ra ngoài thôi, cũng không thể làm gì ta." Tô Đình Đình tỏ vẻ chẳng hề để ý, "Lại nói ta còn chưa đầy hai mươi, còn không thể kết hôn đây, tối đa cũng chỉ có thể đính hôn."
Nói xong lời này, Tô Đình Đình lại bày ra vẻ mặt đau khổ: "Chẳng qua cha ta có thể không cho ta tiền tiêu vặt nữa, như vậy ta sẽ không có tiền tiêu, lại còn không có cả xe nữa."
Tô Đình Đình vừa nói vừa len lén nhìn Hạ Chí, trong lòng oán thầm, đều do tên bạo lực cuồng này đập phá Ferrari của nàng, thế nhưng hết lần này tới lần khác rõ ràng tên bạo lực cuồng này còn đối xử rất tốt với Phi tỷ, nàng không cách nào tìm hắn bồi thường xe!
"Đừng lo lắng, ngươi sẽ có tiền xài." Tô Phi Phi cười nhẹ nhàng, tuy màn gặp mặt giữa nàng và Tô Đình Đình ở cổng nhà họ Tô không mấy vui vẻ, nhưng bây giờ càng ngày nàng lại càng thích tiểu muội muội này.
"Ừm, nếu ta không có tiền tiêu nhất định phải gả cho người xứng đáng, như vậy ta lại có tiền xài rồi." Tô Đình Đình ở đó lẩm bẩm.
Tô Phi Phi cũng không nói thêm gì, xe đã lăn bánh từ lâu. Xấp xỉ nửa giờ sau, bọn họ lại trở lại Tô gia, lần này, xe lái thẳng tới cửa biệt thự của Tô Phi Phi.
Lần này, cửa biệt thự trực tiếp mở rộng ra, Hạ Chí đẩy Tô Phi Phi đi vào, trong viện có vài người đang đứng, một người trong đó là thiếu phụ xinh đẹp, chừng ba mươi tuổi, ăn mặc thật hoa hệ quý phái.