Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 785 - Chương 784: Đám Nữ Nhân Các Ngươi Đều Là Người Ngoài (2)

Chưa xác định
Chương 784: Đám nữ nhân các ngươi đều là người ngoài (2)

"Đình Đình, ngươi tới rồi, nhanh, đến ngồi đi." Thiếu phụ xinh đẹp rất nhiệt tình gọi Tô Đình Đình, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tô Phi Phi đang ngồi trên xe lăn: "Ngươi là Phi Phi đúng không? Thật đúng là càng ngày càng xinh đẹp."

Lôi một tiểu nam hài từ phía sau tới, thiếu phụ xinh đẹp tiếp tục nói: "Nhanh, Tuấn Mẫn, gọi tỷ tỷ đi."

Tiểu nam hài lại trợn trắng mắt với Tô Phi Phi, dáng vẻ không vui lắm: "Ta mới không có tỷ tỷ đâu."

"Tiểu hài chết tiệt, ngươi đang nói cái gì đó? Ngươi cho rằng Phi Phi tỷ muốn có một tiểu đệ như ngươi sao?" Tô Đình Đình đang đứng bên cạnh rất bất mãn, sau đó nàng lại nhìn về phía thiếu phụ xinh đẹp kia: "Này, ngươi đừng làm ra vẻ nữ chủ nhân, cái nhà này là của Phi Phi tỷ, ngươi mau dẫn nhi tử của ngươi dọn ra ngoài đi!"

"Ngươi mới là nữ nhân chết tiệt!" Tiểu nam hài lại bắt đầu cãi nhau với Tô Đình Đình. Chớ nhìn hắn ta chỉ mới sáu tuổi, nhưng lại luôn làm ra vẻ đại nhân: "Mẫu thân nói đám nữ nhân các ngươi đều là người ngoài, ta mới là người thừa kế chân chính, cái nhà này là của ta!"

"Ngươi dạy con trai ngươi như vậy?" Tô Đình Đình bị chọc tức, hùng hài tử này mới sáu tuổi đã có thể biết chuyện như vậy!

"Đình Đình, ta chỉ nói sự thực cho Tuấn Mẫn." Thiếu phụ xinh đẹp cười rất thản nhiên, "Thân là mẫu thân, ta cũng không thể lừa con mình, đúng không?"

Quay đầu nhìn về phía Tô Phi Phi, thiếu phụ xinh đẹp cười nhẹ, tiếp tục nói: "Phi Phi, chỉ cần ngày nào ngươi còn chưa gả ra ngoài, ngươi vẫn sẽ là người nhà họ Tô, Tô gia nhất định sẽ có chỗ ở cho ngươi, ở đây cũng có rất nhiều phòng, ta sẽ cho người hầu thu dọn một phòng cho ngươi. Thật ra Tuấn Mẫn cũng là đệ đệ ngươi, đây còn là lần đầu tiên các ngươi gặp mặt, sao không bồi dưỡng tình cảm một chút đi?"

"Ngươi..." Tô Đình Đình rất tức giận, còn muốn cãi nhau với thiếu phụ xinh đẹp.

"Đình Đình, ngươi chớ ồn ào." Giọng nói ôn hòa của Tô Phi Phi vang lên, sau đó nàng nhìn về phía thiếu phụ xinh đẹp: "Thật ra trong năm năm này, ta sớm thành quen với việc không màng sự đời, ta về nhà chỉ vì muốn ở bên cạnh mẫu thân những tháng ngày cuối cùng, thật ra ta cũng không có hứng thú tranh giành địa vị gì với ngươi và nhi tử của ngươi, với ta, hết thảy Tô gia vốn không có giá trị gì."

"Phi Phi, ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, trong khoảng thời gian này, ta cũng sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt." Thiếu phụ xinh đẹp cười rất thản nhiên: "Dù thế nào đi nữa, nơi đây vẫn luôn là nhà ngoại của ngươi."

"Ta còn chưa nói xong đâu." Tô Phi Phi cười nhẹ: "Đúng là ta không muốn tranh giành, thế nhưng ta vẫn khuyên các ngươi nên tạm thời dọn ra ngoài đi, chờ sau khi ta rời đi, các ngươi lại dọn vào cũng không muộn, bởi vì sau này, ta sẽ không trở lại nữa."

"Phi Phi, ta cũng muốn khuyên ngươi, chúng ta có thể chung sống hòa bình là tốt nhất, nếu không sợ rằng mấy ngày này, ngươi cũng sẽ không được sống tốt đâu." Trên mặt thiếu phụ xinh đẹp vẫn mang theo ý cười như cũ, chỉ là uy hiếp trong lời nói lại tương đối rõ ràng.

"Ngươi không chịu dọn ra ngoài thật sao?" Giọng nói của Tô Phi Phi vẫn điềm đạm như vậy, dường như không có chút tức giận nào.

"Chúng ta không dọn đi!" Tiểu nam hài lại kêu lên: "Ta còn không muốn cho ngươi vào ở, ngươi đi ra ngoài cho ta!"

"Phi Phi, Tuấn Mẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, nhưng ngươi không còn nhỏ nữa." Thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười: "Ta nghĩ, hẳn ngươi là người hiểu chuyện, đúng không?"

"Cút, nhanh cút ra ngoài!" Lúc này tiểu nam hài kia lại càng lớn tiếng, chỉ vào Tô Phi Phi quát to lên: "Ngươi mau cút ra khỏi nhà của chúng ta!"

"Chết tiểu hài, có tin bản cô nương đánh ngươi không?" Tô Đình Đình bị chọc tức, vung tay áo lên, dáng vẻ như muốn đánh người.

"Dừng tay!" Một tiếng quát trầm đúng lúc truyền đến, theo tiếng quát này, một nam nhân cao lớn khôi ngô đi vào biệt thự.

Nam nhân này hơn ba mươi tuổi, không tính là đẹp trai nhưng lại khiến người ta cảm thấy trầm ổn uy nghiêm.

"Đại ca, tiểu hài chết tiệt này quá cần ăn đòn!" Vẻ mặt Tô Đình Đình tràn đầy tức giận bất bình.

Nam nhân này lại không để ý tới Tô Đình Đình, mà chậm rãi đi về phía Hạ Chí: "Ta là Tô Tuấn Thiên, các hạ nên xưng hô thế nào đây?"

Nam tử tự xưng Tô Tuấn Thiên này vừa nói chuyện vừa chủ động vươn tay với Hạ Chí.

"Hạ Chí, Hạ Chí trong hai mươi bốn tiết khí." Hạ Chí cũng không bắt tay Tô Tuấn Thiên, chỉ hờ hững đáp lại một câu.

"Hạ tiên sinh đích thân đưa Phi Phi về nhà, Tô gia chúng ta vô cùng cảm kích." Tô Tuấn Thiên mặt không đổi sắc thu hồi tay phải, sau đó nhìn về phía Tô Phi Phi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Phi Phi, ngươi có thể về nhà, ta thực sự rất vui."

"Đa tạ đại ca." Tô Phi Phi cười nhẹ.

"Phi Phi, ta biết nơi này là phòng của ngươi, chẳng qua, ngươi vẫn luôn quen ở một mình, hiện tại lại để ngươi ở nơi này sợ rằng không được thích hợp lăm, ta sắp xếp một nơi khác cho ngươi, không bằng ta đưa ngươi đi tới đó đi." Tô Tuấn Thiên mỉm cười, "Muộn chút nữa tam thúc sẽ trở về, ngươi đi nghỉ trước, lát nữa chúng ta cùng ăn chung một bữa cơm."

Tô Đình Đình đứng bên cạnh bĩu môi, ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra, vị đại ca kia tới đây làm người hòa giải, nói cho cùng, đây cũng là phương án điều hoà.

"Thật ra Phi Phi, ta đã sắp xếp chỗ ở mới cho ngươi, là một biệt thự mới được xây dựng không bao lâu, còn tốt hơn nơi này một chút." Lúc này Tô Tuấn Thiên lại bổ sung một câu, cuối cùng hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment