Tô Đình Đình ở bên cạnh lại bĩu môi, tuy nàng còn bất mãn, nhưng nàng cảm thấy thật ra sắp xếp như vậy cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, hơn nữa, chỉ sợ bọn họ chỉ còn cách chấp nhận sắp xếp như thế.
Không có biện pháp, đừng xem hiện tại gần như những gia đình bình thường đều là nam nữ bình đẳng, nhưng ở nhà họ Tô, nữ hài tử vốn không thể đánh đồng với nam hài tử, luận địa vị, bất luận là Tô Phi Phi hay là Tô Đình Đình đều không bằng hùng hài tử mới sáu tuổi Tô Tuấn Mẫn kia.
Một nữ hài tử sinh ra ở nhà họ Tô, tuy có thể cơm ngon áo đẹp, nhưng lại không thể không đối mặt với loại hoàn cảnh bất đắc dĩ khiến người bi ai này.
"Đại ca, thật ra ta ở đâu cũng không quan trọng." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Thế nhưng, hắn sẽ không đồng ý."
Lúc Tô Phi Phi nói lời này, tầm mắt nàng nhìn về phía Hạ Chí, đối với Tô Phi Phi, nàng ở đâu cũng chẳng sao cả, từ nhỏ nàng đã là loại nữ hài tử không có lòng hiếu thắng, tính cách điềm đạm, mà trong năm năm ngồi xe lăn lại càng khiến nàng luyện loại tính cách này tới mức độ gần như hoàn mỹ.
Thật ra cho dù nàng có gặp phải bất công, cho dù nàng có bị bắt nạt, nàng cũng sẽ không quá để ý, bởi vì đối với nàng, tính toán loại chuyện này không có ý nghĩa quá lớn.
Thế nhưng Tô Phi Phi lại biết, Hạ Chí sẽ không để nàng bị bắt nạt, mà nàng cũng sẽ không ngăn cản Hạ Chí ra mặt vì nàng.
"Hạ tiên sinh, ta còn chưa kịp hiểu rõ ngươi, nhưng ta nghĩ bốn chữ dĩ hòa vi quý này tới nơi nào cũng có thể áp dụng." Tô Tuấn Thiên nhìn Hạ Chí, giọng nói cũng rất ôn hòa, hiển nhiên hắn ta hy vọng Hạ Chí không nên so đo chuyện này, hiện tại hắn ta thật không biết rốt cuộc Hạ Chí có lai lịch thế nào, trước khi chưa làm rõ ràng, hắn ta không muốn quá cứng rắn.
"Vậy thì thật tốt, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội hiểu ta." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Chuyện đầu tiên ta nói cho ngươi biết đó chính là, ở chỗ ta, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ tồn tại khái niệm dĩ hòa vi quý."
Quay đầu nhìn về phía thiếu phụ xinh đẹp, giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta cho ngươi hai lựa chọn, dẫn theo nhi tử của ngươi tự mình cút ra ngoài, hoặc ta ném các ngươi ra ngoài."
"Hạ tiên sinh, nơi này là Tô gia." Sắc mặt Tô Tuấn Thiên có chút khó coi.
"Thì tính sao?" Giọng điệu của Hạ Chí vẫn rất thản nhiên, một bộ vốn không đặt Tô gia trong mắt.
"Này, ngươi là dã nam nhân Tô Phi Phi tìm từ nơi nào đến, lập tức cút ra ngoài cho bản thiếu gia..." Tô Tuấn Mẫn lại kêu lên.
Nhưng lần này, hắn ta còn chưa la xong đã bị một âm thanh ngắt ngang.
"Bốp!"
Tiếng bạt tai thanh thúy dị thường nhưng không tát lên mặt Tô Tuấn Mẫn.
"Ngươi, ngươi, ngươi lại có thể đánh ta?" Thiếu phụ xinh đẹp lấy tay vuốt gương mặt nóng hừng hực, vẻ mặt khó tin.
"Tên khốn kiếp ngươi dám đánh mẫu thân ta..." Tô Tuấn Mẫn lại kêu to.
Bốp!
Hạ Chí lại đánh thêm một bạt tai, là đánh lên trên mặt thiếu phụ xinh đẹp.
"Ngươi có thể tiếp tục mắng ta, ngươi mắng ta một câu, ta sẽ đánh mẫu thân ngươi một bạt tai." Giọng điệu của Hạ Chí bình tĩnh dị thường, "Ngươi còn nhỏ, ngươi không có giáo dưỡng, là do mẫu thân ngươi không thể dạy ngươi."
"Ngươi, ngươi..." Rốt cục Tô Tuấn Mẫn cũng chỉ là tiểu hài tử sáu tuổi, thấy mẫu thân bị đánh, hắn ta thật sự bị dọa giật mình.
"A!" Tô Đình Đình đang đứng bên cạnh lại len lén nắm chặt nắm tay, trong lòng khỏi phải nói sảng khoái tới cỡ nào.
Thế nhưng đại ca Tô Đình Đình Tô Tuấn Thiên lại không cách nào thoải mái nổi, bởi hắn ta cảm thấy Hạ Chí đang trực tiếp tát mặt hắn ta, từ đầu đến cuối, Hạ Chí vốn không đặt lời của hắn ta trong lòng!
"Hạ tiên sinh, ngươi không cảm thấy ngươi quá mức rồi sao?" Mặt Tô Tuấn Thiên rất âm trầm.
"Ta không cảm thấy." Hạ Chí hờ hững trả lời một câu, sau đó hắn lại đẩy xe đẩy của Tô Phi Phi tiếp tục đi vào bên trong: "Phi Phi, vẫn để tự chúng ta đến dọn sạch phòng ở đi, ngươi còn nhớ rõ trong biệt thự này, đồ nào là đồ của ngươi không?"
"Ừm, ta nhớ được." Tô Phi Phi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Nếu như thấy đồ vật nào không phải của ngươi, nhớ phải nói cho ta biết." Hạ Chí cười rất ôn nhu, "Ta sẽ ném sạch tất cả đồ đạc không phải của ngươi ra ngoài."
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nàng bắt đầu vươn ngón tay ngọc nhỏ dài: "Mấy chậu cảnh trong viện đều không phải của ta, những cây hoa này cũng không phải ta trồng, còn có mấy cái cây bên kia, chỉ có cây lựu và cây hoa quế là ta trồng..."
Rầm!
Bịch bịch!
Oanh!
Rốt cục Hạ Chí cũng rời khỏi bên cạnh xe đẩy của Tô Phi Phi, trên tay hắn lại nhiều thêm một cây búa, chẳng qua lần này là cây búa rất lớn, mà hắn dùng cây búa nhanh chóng đập nát mấy bồn cây cảnh.
Thiếu phụ xinh đẹp kinh hô một tiếng, mà Tô Tuấn Thiên lại ngẩn người, về phần Tô Đình Đình lại đang suy nghĩ một vấn đề, rốt cục tên bạo lực cuồng này đã lấy búa từ nơi nào vậy?
Bồn cảnh bị đập nát, mấy cái cây mới được trồng xuống đất không lâu lại có thể bị Hạ Chí trực tiếp nhổ lên, không bao lâu sau, Hạ Chí đã giải quyết sạch đồ thừa thải trong khuôn viên biệt thự. Tiếp sau đó nữa, hắn đẩy Tô Phi Phi đi về phía bên trong biệt thự.
"Ta đi xem... Oa..." Tô Đình Đình vốn muốn vào bên trong xem rõ ngọn ngành, mới chạy hai bước, một vật bay từ bên trong ra, dọa nàng sợ hết hồn.