Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 788 - Chương 787: Đây Là Một Người Điên (1)

Chưa xác định
Chương 787: Đây là một người điên (1)

Nam nhân trung niên này thoạt nhìn chỉ mới bốn mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, phong độ nhanh nhẹn, khiến người ta có cảm giác trầm ổn, đồng thời lại tản ra một loại khí thế uy nghiêm.

Đám người Tô gia đang xem náo nhiệt đều quen biết nam nhân trung niên này, ở nhà họ Tô, nam nhân này được xưng là tam gia, mà đại danh của hắn ta chính là Tô Nhân Quý, cũng là phụ thân của Tô Phi Phi.

"Lão công, bọn hắn thật quá mức!" Thiếu phụ xinh đẹp Trương Thần đang bày ra vẻ mặt đáng thương méc với Tô Nhân Quý, ừm, hiện tại gương mặt ả đã sưng đỏ, không còn tính là xinh đẹp nữa.

Tô Nhân Quý không để ý đến Trương Thần, sắc mặt có chút âm trầm, bởi vì hắn ta phát hiện dường như Hạ Chí và Tô Phi Phi trong biệt thự lại như không nghe thấy những lời hắn ta nói, lúc này bọn họ đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

"Phi Phi, ta biết ngươi nghe được, lập tức mở cửa, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Giọng điệu của Tô Nhân Quý đã có phẫn nộ rất rõ ràng.

Không hề nghi ngờ, tất cả những chuyện đang phát sinh khiến Tô Nhân Quý cảm thấy rất mất mặt, mà nếu ngay cả chuyện này hắn ta cũng không thể giải quyết, sau này ở nhà họ Tô, sợ rằng lời nói của hắn ta sẽ càng thêm không có phân lượng.

Thế nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ thanh âm gì truyền tới, Hạ Chí và Tô Phi Phi triệt để coi nhẹ Tô Nhân Quý.

"Lần này thì thú vị rồi."

"Phi Phi vốn không quan tâm phụ thân nàng."

"Chuyện này cũng bình thường, tam gia cũng chẳng đối xử tốt gì với Phi Phi…"

"Sau khi Phi Phi mất tích tam gia còn tìm một tiểu lão bà, hiện tại lại để tiểu lão bà chiếm phòng ở của Phi Phi, chắc chắn Phi Phi rất mất hứng..."

"Chẳng qua ngay cả nữ nhi mà tam gia cũng không cách nào xử lý được, thật không có quyết đoán gì..."

Đám người Tô gia đang nhỏ giọng nghị luận chung quanh, mà tuy rằng Tô Nhân Quý không nghe được tiếng nghị luận của mỗi người, nhưng có một vài lời nói mát hắn ta cũng nghe được, mà điều này cũng khiến hắn ta càng thêm phẫn nộ.

"Người đến, lái xe phá cánh cửa này cho ta!" Tô Nhân Quý nổi giận gầm lên một tiếng, một giây sau, hắn ta cảm thấy phá cửa cũng không thể giải hận: "Không, kêu một chiếc máy đào qua đây cho ta!"

Máy đào?

Mọi người ngẩn ngơ, không phải tam gia định đào cả tòa nhà này đi đấy chứ?

Nghĩ như vậy, đám người một lòng xem náo nhiệt lại có chút hưng phấn lên, lần này thật sự có trò hay để nhìn.

Chẳng qua, mặc dù trong Tô gia có rất nhiều xe sang trọng, nhưng máy đào lại không có sẵn, muốn gọi một chiếc máy đào qua đây vẫn cần một chút thời gian.

Bên ngoài biệt thự mọi người đều đang đợi, không ai ngăn cản hành động của Tô Nhân Quý, kể cả Tô Tuấn Thiên đã xuất hiện lúc trước, lúc này hắn ta cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Tô Đình Đình muốn phản đối, chỉ có điều nàng cũng biết, vào thời điểm này, nàng vốn không nói nên lời.

Cứ việc bên ngoài biệt thự có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng lúc này, trong biệt thự không những an tĩnh, hơn nữa còn rất sạch sẽ, ngăn nắp sạch sẽ, tất cả bày biện đều ngay ngắn trật tự.

Tuy trước đó Hạ Chí đã ném vô số đồ vật ra ngoài, nhưng đồng thời hắn cũng căn cứ theo sở thích của Tô Phi Phi mà đặt lên một vài thứ ở nơi thích hợp, chỉ có điều quá trình này người khác không nhìn thấy mà thôi.

Tầng một biệt thự là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ, mà bây giờ, Hạ Chí và Tô Phi Phi đang ở tầng ba. Tầng ba là một gian phòng trống, ở giữa có một vùng trống hình tròn nổi lên, thoạt nhìn đây là một sân khấu.

"Trước đây mỗi ngày ta ở khiêu vũ ở nơi này." Tô Phi Phi nhìn sân khấu hình tròn kia, nói nhỏ.

Khu động xe đẩy, Tô Phi Phi cũng không đi về phía sân khấu mà đi tới bên góc, nơi đó có vật duy nhất trong phòng này, một chiếc đàn dương cầm.

Tô Phi Phi đi tới bên cạnh đàn dương cầm, hiển nhiên chiếc đàn dương cầm này đã được đặt ở đây thật lâu, nhưng rất sạch sẽ, không có một hạt bụi nào, mà vừa nhìn, đàn dương cầm vẫn mới tinh như cũ.

Một đôi ngọc thủ trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng đặt lên trên đàn dương cầm, Tô Phi Phi rất tùy ý nhấn vài cái, tiếng đàn réo rắt, ưu mỹ.

"Ta đàn một khúc cho ngươi nghe." Tô Phi Phi cười nhẹ với Hạ Chí, ngón tay ngọc nhỏ dài lướt trên phím đàn, làn điệu duyên dáng cũng theo đó chảy ra.

Tiếng đàn vui sướng hẳn là tâm tình của Tô Phi Phi lúc này.

Trên mặt Hạ Chí cũng là nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên lúc này tâm tình của hắn cũng không tồi.

Một khúc kết thúc, Tô Phi Phi giương gương mặt tuyệt mỹ nhìn Hạ Chí: "Êm tai không?"

"Êm tai." Hạ Chí cười nhu hòa: "Nó tên không?"

Hiển nhiên Hạ Chí có thể nghe ra đây là một khúc dương cầm mới, hẳn là từ khúc Tô Phi Phi tự nghĩ ra.

"Nó tên..." Tô Phi Phi nhẹ nhàng suy tư, sau đó phun ra hai chữ: "Tương lai."

Đây là tương lai do nàng mặc sức tưởng tượng, mà nàng tin tưởng, tương lai của mình sẽ rất vui sướng.

"Tên rất hay." Hạ Chí mỉm cười, "Phi Phi, ngươi tiếp tục đàn dương cầm một lát, ta đi xử lý vài chuyện."

"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Chí xoay người rời đi, tiếng đàn rất nhanh lại vang lên lần nữa, lần này, làn điệu không nhu hòa bằng trước đó mà càng thêm mãnh liệt, điểm không đổi là nó vẫn êm tai như trước.

"Phi Phi tỷ đàn piano thật hay!" Bên ngoài biệt thự, Tô Đình Đình có chút kích động, khi còn bé, gần như mỗi ngày nàng đều len lén chạy tới đây nghe Tô Phi Phi đánh đàn, nàng vẫn luôn cảm thấy đây là âm điệu tuyệt vời nhất trên thế giới này, mà bây giờ nàng lại càng cảm thấy, ký ức của mình khi còn bé cũng không sai.

Đây thật sự là tiếng nhạc tuyệt vời nhất trên thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment