Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 791 - Chương 790: Sau Đó Đã Bị Đánh Đã Chết (2)

Chưa xác định
Chương 790: Sau đó đã bị đánh đã chết (2)

"Thu Đồng? Cái tên này có chút quen thuộc... A, ta nhớ rồi." Tô Đình Đình lập tức tìm được cái tên này từ trong trí nhớ: "Chẳng qua thật ra nàng cũng không tính là minh tinh, ừm, không đúng, nàng là minh tinh, rất nổi tiếng, chẳng qua nàng không phải loại minh tinh thông thường!"

"Ah?" Dường như Tô Tuấn Thiên cũng cảm thấy hứng thú, "Vậy nàng là loại minh tinh nào?"

"Ta nhớ nàng là hiệu trưởng một trường trung học phổ thông tư thục, lớn lên rất xinh đẹp, vóc người cũng cực kỳ xinh đẹp, ừm, còn rất có khí chất. Sở dĩ nàng nổi tiếng như vậy hình như là vì có một lần khi lên ti vi, nàng gặp phải cướp, vậy mà nàng và bạn trai lại có thể khiêu vũ ngay dưới họng súng của đám cướp, thực sự là đẹp trai tới ngây người!" Tô Đình Đình có chút hưng phấn, "Hơn nữa nàng cũng rất có tiền, có người nói tài sản của nàng vượt quá trăm ức, bạn trai nàng cũng rất nổi tiếng... A, không đúng, chờ đã, hơi không đúng!"

Đột nhiên Tô Đình Đình há to mồm, sau đó lấy di động ra: "Không đúng không đúng, hình như trí nhớ của ta có chút vấn đề, dường như tên của bạn trai nàng không đúng lắm..."

"Bạn trai nàng cũng tên Hạ Chí, đúng không?" Lại đúng lúc này, Tô Tuấn Thiên tiếp một câu.

"Đại ca, sao… sao ngươi biết? Ta mới vừa nhớ tới, hình như đúng là hắn tên Hạ Chí thật, nhưng không đúng, chắc chắn là có chỗ nào sai rồi..." Tô Đình Đình nói đến đây lại không nói được gì nữa, bởi vì nàng mới vừa tìm được tin tức về Thu Đồng, sau đó nàng cũng lục ra được ảnh của Hạ Chí.

Tô Đình Đình xem điện thoại di động, hơi ngây người, này… rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tô Tuấn Thiên nhìn biệt thự của Tô Phi Phi một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

"Ôi, đại ca, chờ ta một chút, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Tô Đình Đình đuổi theo Tô Tuấn Thiên.

Rất nhanh đám người Tô gia đã tán đi, nhưng kỳ thật, rất nhiều người đã bắt đầu tìm hiểu tin tức về Hạ Chí và Tô Phi Phi, bởi vì thật ra sự trở về của Tô Phi Phi có khả năng ảnh hưởng đến lợi ích trực tiếp của mỗi người bọn hắn.

Lúc này, tiếng đàn trong biệt thự của Tô Phi Phi đã ngừng lại.

Thấy Hạ Chí trở về, Tô Phi Phi khép miếng che đàn, cười nhẹ với hắn: "Ta đi chuẩn bị cơm tối."

"Phi Phi, để ta nấu đi." Hạ Chí cười cười: "Ngươi muốn ăn gì?"

"Không, để ta." Lần này Tô Phi Phi lại kiên trì quyết định của chính mình, sau đó nàng lại báo ra tên một chuỗi nguyên liệu nấu ăn, sau cùng nàng nói với Hạ Chí: "Ngươi đi mua những nguyên liệu này về giúp ta đi."

"Được." Hạ Chí gật đầu.

Đương nhiên Hạ Chí không dùng cần ra cửa đi mua đồ ăn, trên thực tế, khi Tô Phi Phi đi tới phòng bếp đã phát hiện toàn bộ nguyên liệu nấu ăn nàng cần đều nằm trong phòng bếp.

Hạ Chí cũng không tới phòng bếp, hắn trực tiếp nằm xuống sofa ở phòng khách, dường như hắn vẫn luôn đặc biệt thiên vị ghế sofa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, không biết qua bao lâu, một trận mùi thơm mê người bay tới, cửa phòng bếp được mở ra, Tô Phi Phi đi tới.

"Ăn cơm thôi." Giọng nói êm ái truyền đến, Tô Phi Phi bưng đồ ăn lên bàn.

Đồ ăn cũng không nhiều, sắc hương đều đủ, mà khi Hạ Chí nếm thử một miếng liền phát hiện, những món ăn này không chỉ sắc hương đều đủ, mùi vị cũng không có thể xoi mói.

"Phi Phi, tài nấu nướng của ngươi thật tuyệt." Hạ Chí phát ra lời khen từ tận đáy lòng.

"Nữ hài tử Tô gia, trù nghệ cũng là một trong những kiến thức cơ bản." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Đương nhiên trù nghệ của ta cũng là tốt nhất."

Hiển nhiên Tô Phi Phi rất tự tin với tài nấu nướng của mình, mà nàng cũng có đủ vốn liếng để tự tin. Một bữa cơm kết thúc, trên bàn không còn một chút đồ ăn thừa nào, mà Hạ Chí còn tỏ vẻ chưa đã ghiền.

Ăn cơm tối xong, Tô Phi Phi lại tự mình thu dọn bàn ăn, đồng thời nàng còn cố ý không cần Hạ Chí hỗ trợ. Trên thực tế, thật ra nàng có thể thuận lợi làm xong hết thảy mọi việc, đặc biệt là cái xe đẩy hiện tại của nàng còn có công năng nâng lên hạ xuống, khiến nàng dù ngồi trên xe lăn vẫn có thể cao như người bình thường.

Khi Tô Phi Phi thu dọn xong hết thảy đã hơn bảy giờ tối, đương nhiên, thời gian này vẫn còn rất sớm.

"Ngươi có muốn nghỉ ngơi sớm một chút không?" Hạ Chí nhìn Tô Phi Phi, "Trong khoảng thời gian này, dường như ngươi ngủ không được ngon giấc."

"Muộn một chút nữa đi, ta còn chưa muốn đi ngủ." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, sau đó nàng lại lấy tay khẽ chống xuống, rời khỏi xe đẩy, cùng ngồi xuống sofa với Hạ Chí.

Cười nhẹ với Hạ Chí, Tô Phi Phi còn nói thêm: "Ngươi có muốn gọi điện thoại cho Thu Đồng không? Rất có thể nàng sẽ lo lắng."

"Không cần, hiện tại Đồng Đồng cũng không hy vọng ta gọi điện thoại cho nàng." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.

"Thật ra, trên cơ bản, hiện tại ta có thể tự chăm sóc cho mình." Tô Phi Phi nhìn Hạ Chí, trên gương mặt tuyệt mỹ mơ hồ có một chút khó hiểu: "Ta cũng rất vui khi ngươi ở đây cùng ta, thế nhưng ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy không?"

Khe khẽ thở dài, Tô Phi Phi còn nói thêm: "Thật ra ta cũng hiểu, chúng ta có từng trải khá giống nhau, chúng ta đều đã từng mất đi dị năng, cho nên ngươi sẽ không tự chủ được muốn quan tâm ta. Nhưng kỳ thật, ngươi không cần đối xử tốt với ta như vậy, bởi vì chắc chắn Thu Đồng sẽ vì chuyện này mà không vui."

"Phi Phi, đã từng có một người cũng nói với ta, nàng có thể tự chăm sóc cho mình." Hạ Chí quay đầu nhìn Tô Phi Phi, sắc mặt rất chân thành: "Ta tin nàng, nhưng ngươi có biết kết quả là gì không?"

"Nàng… làm sao vậy?" Thật ra Tô Phi Phi đã mơ hồ biết được đáp án, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi thành lời.

Bình Luận (0)
Comment