Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 792 - Chương 791: Đúng Là Chỉ Số Thông Minh Của Ngươi Vô Cùng Thấp (1)

Chưa xác định
Chương 791: Đúng là chỉ số thông minh của ngươi vô cùng thấp (1)

"Nàng chẳng những không chăm sóc tốt cho bản thân mình, còn để ta vĩnh viễn mất đi cơ hội chăm sóc nàng." Giọng nói của Hạ Chí rất bình tĩnh, trong giọng nói cũng không có một chút bi thương nào, thế nhưng Tô Phi Phi lại vẫn có thể cảm giác được một loại bi thương, đó là một loại bi thương từ tận trong xương.

"Là sư phụ của ngươi sao?" Tô Phi Phi gần như có thể đoán được người Hạ Chí đang nói tới là ai.

Hạ Chí nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Tô Phi Phi, tiếp tục nói: "Từ đó về sau, ta biết một việc, ta không thể tin tưởng bất kỳ người nào nữa, nếu như ta để ý người nào đó, như vậy ta nhất định phải đích thân chăm sóc tốt cho nàng, cho dù nàng có nói với ta rằng nàng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, nhưng ta vẫn không thể tin lời nói của nàng."

"Thế nhưng nếu ngươi muốn chăm sóc cho tất cả những người ngươi để ý, ngươi sẽ rất cực khổ." Tô Phi Phi dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Hạ Chí, trong giọng nói điềm đạm mơ hồ nhiều hơn một chút khác biệt.

Hạ Chí mỉm cười với Tô Phi Phi: "Đừng lo lắng, người ta để ý cũng không nhiều."

"Ừm." Trên khuôn mặt Tô Phi Phi lộ ra nụ cười rực rỡ, nàng không nói gì thêm, chỉ thoáng nghiêng người, dựa thân thể mềm mại của nàng lên trên người Hạ Chí.

Hơi nhắm mắt lại, Tô Phi Phi khẽ thở ra một hơi, tại thời khắc này, thể xác và tinh thần như đột nhiên được thả lỏng chưa từng có, sau đó nàng cũng cảm giác được một loại mệt mỏi nồng đậm chưa từng có.

Không tới mười giây đồng hồ, nàng đã tựa trên người Hạ Chí ngủ thật say.

Nàng vẫn không thích tranh giành, nàng có tâm cảnh điềm đạm, nàng có thể tình nguyện cô đơn, nhưng thật ra trong tiềm thức nàng vẫn luôn có cảm giác bất an. Từ sau khi gặp được Hạ Chí, thật ra nàng vẫn hơi bất an, mà mấy ngày nay, trong đầu nàng càng lúc càng xuất hiện nhiều chuyện, mà những chuyện này càng khiến nàng cảm thấy bất an hơn.

Tuy Hạ Chí đã rất nhiều lần nói cho nàng biết, hắn sẽ luôn ở bên cạnh nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân, hiện tại rốt cục nàng cũng hiểu rõ, hắn để ý nàng cho nên hắn muốn đích thân chăm sóc nàng, điều này cũng khiến nàng cảm thấy cả người được nới lỏng.

Sau đó nàng cũng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Đoạn thời gian này, đúng là nàng đã ngủ quá ít.

Hạ Chí vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Phi Phi, để nàng tìm được tư thế càng thoải mái hơn trong ngực hắn, sau đó hắn cũng nhắm hai mắt lại, nhìn như cũng đã tiến vào mộng đẹp.

Tô Phi Phi cảm thấy mình đã ngủ cực kỳ lâu, dường như đã rất nhiều năm rồi nàng chưa được ngủ lâu như vậy. Dường như nàng đã mơ một giấc mơ rất dài, nhưng nàng hoàn toàn không nhớ gì cả, chỉ nhớ rõ dường như giấc mộng kia rất đẹp, rất thoải mái, mà khi nàng mông lung tỉnh lại, nàng cũng rất tự nhiên mà duỗi lưng một cái.

Sau đó, Tô Phi Phi cảm giác được có chút gì đó không đúng, ừm, mình còn đang mơ sao?

Không phải mơ.

Ký ức trở về, rốt cục Tô Phi Phi được tỉnh táo chân chính, nàng mở mắt, lập tức thấy được Hạ Chí.

Hạ Chí nửa nằm trên ghế sofa, mà nàng lại nằm trong lòng Hạ Chí, giống chỉ con mèo nhỏ dịu ngoan.

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Tô Phi Phi cười nhẹ với Hạ Chí, cũng không có chút mất tự nhiên nào, cũng không có chút xấu hổ nào.

"Mười mấy giờ, không lâu lắm." Hạ Chí cười ôn hòa: "Ngươi bị thiếu ngủ nghiêm trọng, chẳng qua hiện tại chúng ta không thể ngủ tiếp, phải dậy ăn chút gì đó đã."

"Ừm, ta muốn ăn mì ốc." Tô Phi Phi ngồi dậy từ trong lòng Hạ Chí, sau đó tự mình ngồi lên xe đẩy, đi về phía toilet.

Tô Phi Phi tốn chừng nửa giờ để xử lý vệ sinh, mà đợi khi nàng bước ra từ toilet, hai bát mì ốc thơm nức mũi đã được đặt trên bàn cơm.

Đương nhiên mì này không phải do Hạ Chí tự làm, là hắn chân không bước ra khỏi nhà vẫn lấy được từ một nơi khác, mà loại năng lực này của hắn Tô Phi Phi cũng chưa hoàn toàn thấu hiểu, có điều nàng cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Tô Phi Phi thật sự đói bụng, nhưng mặc dù rất đói, nhưng nàng ăn đồ ăn vẫn ưu nhã vô cùng, không nóng không vội. Ở chỗ nàng, chỉ sợ mãi mãi cũng không thể nhìn thấy từ “nuốt ngấu nghiến” này xuất hiện.

Thật ra hiện tại có thể tính là sớm, tuy Tô Phi Phi cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất dài rất dài, nhưng sở dĩ nàng có cảm giác này là vì trong khoảng thời gian vừa rồi, nàng gần như không ngủ bao nhiêu. Thật ra lúc này chỉ mới hơn chín giờ sáng, mà chờ khi Tô Phi Phi ăn điểm tâm xong, cũng chỉ mới vừa tới mười giờ.

"Chúng ta tới bệnh viện đi." Lúc này Tô Phi Phi lại mở miệng nói: "Hẳn mẫu thân ta đã tỉnh."

"Ừm." Hạ Chí gật đầu, sau đó lại đẩy Tô Phi Phi đi ra phía ngoài.

Thật ra lúc này ngoài cửa biệt thự rất an tĩnh, hơn nữa cũng rất sạch sẽ, những thứ Hạ Chí ném ra khỏi biệt thự tối hôm qua, hiện tại đều đã tan biến không còn dấu tích.

Chẳng qua đây cũng không phải công lao của Hạ Chí, về phần thứ này do ai dọn, hiển nhiên Hạ Chí cũng không thèm để ý.

Lúc này, bên ngoài biệt thự cũng có người, lại chính là Tô Đình Đình, nàng đứng ở nơi đó chơi điện thoại di động một mình, sau đó nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Chí và Tô Phi Phi đi ra.

"A, Phi Phi tỷ, rốt cục các ngươi cũng tỉnh rồi?" Trên mặt Tô Đình Đình lộ ra vẻ vui mừng, "Ta đã tới đây tìm tỷ từ sáng sớm, sợ đánh thức tỷ nên ta cũng không nhấn chuông cửa. Ta đã ở đây chơi di động tới sắp hết pin rồi!"

Bình Luận (0)
Comment