"Thật kỳ quái, người như ngươi lại có thể không nhận ra ba ba, rốt cục ngươi chui ra từ khe từ rãnh nào vậy?" Charlotte lại nhìn Thằng Nương với ánh mắt rất quái dị, "Thôi đi, nếu như ngay cả ba ba ngươi cũng không nhận ra, ta cũng chẳng muốn quản ngươi nữa, cứ đánh một trận trước đi."
Trên tay Charlotte đột nhiên xuất hiện một khẩu súng lục nhỏ, sau đó nàng nhắm thẳng Thằng Nương không ngừng nổ súng, hiển nhiên Thằng Nương đã từng thử phản kháng, thế nhưng thoạt nhìn ả như chẳng hề làm gì cả, sau đó, không được một phút đồng hồ, Thằng Nương đã ngã trên mặt đất.
"Ngươi xấu như vậy lại còn nói là tiểu tam của ba ba, nếu tiểu tam chân chính của ba ba biết được nhất định sẽ chém chết ngươi, ngươi đúng là đang vũ nhục nàng!" Charlotte bĩu môi, "A, ta quyết định rồi, ta muốn đưa ngươi đến cho tiểu tam của ba ba, nhìn xem nàng sẽ đối phó ngươi thế nào!"
"Ngươi… rốt cục ngươi là..." Thằng Nương bày vẻ thống khổ, sau đó lại càng kinh hãi, nàng nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình lại không thể đánh lại một tiểu nữ hài?
Charlotte vốn không để ý tới Thằng Nương nữa, nàng lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại: "Này, ở đây có một nữ nhân giả mạo tiểu tam của ba ba, ngươi có muốn tới đánh chết nàng không?"
Cúp điện thoại, Charlotte nhìn Thằng Nương nằm trên mặt đất không dậy nổi, một bộ hả hê: "Ngươi xong rồi, tiểu tam chân chính của ba ba tức giận rồi, nàng sẽ đánh chết ngươi."
"Charlotte, ngươi gọi điện thoại cho Hạ Mạt?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, hẳn nàng sẽ đến ngay." Charlotte chớp chớp mắt, "Tính tình của nàng vốn không tốt như ta, chắc chắn sẽ đánh chết tên giả mạo ngươi."
Một luồng khí tức lạnh như băng đột nhiên vọt tới, cửa phòng đột nhiên bị phá ra, sau đó một nữ cảnh quan gợi cảm cả người tản ra hơi thở lạnh băng xuất hiện, chính là Hạ Mạt.
Hạ Mạt lạnh lùng đưa mắt nhìn Charlotte, khẽ cong thắt lưng nhấc Thằng Nương lên, sau đó nàng xoay người, nhanh chóng biến mất.
"Không có chút lễ phép nào." Charlotte bĩu môi, "Đều do ba ba làm hư nàng."
Trong miệng lẩm bẩm, sau đó Charlotte lại bấm số điện thoại của Hạ Chí: "Ba ba, ta đã gửi ảnh của Đồng Đồng tỷ tỷ xinh đẹp cho ngươi rồi, còn có chuyện chỗ chúng ta đã được giải quyết, ta muốn đi ngủ!"
Nhanh chóng nói xong những lời này, sau đó Charlotte cúp điện thoại, chạy tới một phòng ngủ khác, đóng cửa phòng lại, vốn không cho Thu Đồng có cơ hội quở trách nàng.
Thu Đồng đóng cửa phòng, đầu óc đã có chút ngất, sao chuyện đêm nay lại quỷ dị như vậy?
Tô thành, Bố Y Cung.
"Ôi, ngươi còn muốn gọi điện thoại cho người cuối cùng không?" Hạ Chí vẫn ngồi trên ghế như cũ, lười biếng nói.
"Không cần!" Tào Bố Y nghiến răng nghiến lợi, hắn ta đã không cách nào liên hệ với Thằng Nương, khiến trong lòng hắn ta rốt cục cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, bởi hắn ta biết Thằng Nương không phải người bình thường.
Vốn dĩ hắn ta cho rằng bên phía Thằng Nương sẽ không xảy ra vấn đề gì, cũng bởi vì hắn ta tin tưởng năng lực của Thằng Nương cho nên hắn ta mới để Thằng Nương đi đối phó Thu Đồng, dù sao thì căn cứ theo điều tra của hắn ta, Thu Đồng mới là nữ nhân Hạ Chí để ý nhất.
Nhưng hiện tại, bên phía Thằng Nương cũng đã thất bại, cộng thêm trước đó chỗ Tô Phi Phi và Mạc Ngữ đều thất bại, Tào Bố Y biết điện thoại của người cuối cùng cũng không cần gọi nữa, cho dù bên kia không thất bại, nhưng bốn nữ sinh kia cũng chỉ là học sinh bình thường của Hạ Chí mà thôi, rất khó có thể uy hiếp được hắn.
Hít một hơi thật sâu, Tào Bố Y chậm rãi nói: "Hạ Chí, ngươi thực sự rất lợi hại, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng ký thác tất cả hy vọng lên người người khác, cho nên Bố Y Cung này mới là nơi táng thân chân chính của ngươi!"
Bỗng nhiên cao giọng, Tào Bố Y quát chói tai một tiếng: "Nổ súng, bắn chân của hắn trước!"
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng hiển nhiên, tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra từ trong miệng Hạ Chí, người đang gào thảm lại là Tào Bố Y, một chân của hắn ta máu me đầm đìa. Vậy mà người vừa trúng một súng lại là bản thân Tào Bố Y!
"Để ngươi nổ súng bắn Hạ Chí, ngươi mù rồi sao?" Vẻ mặt Tào Bố Y tràn đầy thống khổ, lớn tiếng rống to hơn.
"Đoàng đoàng!"
Lại là hai tiếng súng vang lên.
A...
Tào Bố Y tiếp tục kêu thảm thiết, đã trực tiếp té ngã trên mặt đất, lần này, hai chân hắn ta đều trúng đạn rồi.
"Thực đúng là không thú vị." Hạ Chí lắc đầu, "Ta nói này, màn biểu diễn của Tiểu Sửu cũng nên kết thúc."
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong Bố Y Cung, vô số người nhìn Tào Bố Y té trên mặt đất kêu thảm thiết, đột nhiên cảm thấy, dường như Tào Bố Y đúng là một Tiểu Sửu thật. Từ lúc mới bắt đầu, Tào Bố Y vẫn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn ta, nhưng hiện tại xem ra hết thảy tất cả đều chỉ là một trò cười.
"Khi ngươi cảm thấy người khác là Tiểu Sửu, ngươi có từng nghĩ tới thật ra, ở trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một Tiểu Sửu?" Một giọng nói lạnh lùng đúng lúc truyền đến, theo giọng nói này, một nam nhân chậm rãi đi xuống, "Hạ Chí, lấy năng lực của ngươi lại thích triển lộ uy phong trước mặt một đám người bình thường, ngươi không cảm thấy mình càng giống một tên Tiểu Sửu sao?"
"Không, ta chỉ đang chờ tên Tiểu Sửu chân chính là ngươi lên sân khấu mà thôi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Chỉ có thể nói, ngươi lên sân khấu hơi muộn một chút."