Trong đại sảnh, gần như mỗi người đều cảm giác được cảm giác áp bách, mà cảm giác áp bách này đến từ nam nhân mới xuất hiện kia.
Thoạt nhìn nam nhân này hơn ba mươi tuổi, hắn ta trông cũng không đẹp trai lắm, nếu so sánh với Tào Bố Y tuấn mỹ, hắn ta càng kém xa tít tắp, mà thân hình của hắn ta cũng không thể tính là cao to, cũng chỉ hơn 170cm một chút, thoạt nhìn hơi đơn bạc.
Nhưng nam nhân thoạt nhìn rất bình thường này lại khiến người ta cảm giác được khí thế cường đại dị thường, trên người hắn ta như có một luồng khí tức thượng vị giả tự nhiên. Hắn ta cứ như vậy chậm rãi đi về phía mọi người, mà những người khác gần như đều không tự chủ được nhường đường, thậm chí có người rất tự nhiên mà lui tới phía sau nam nhân này, giống như là thuộc hạ của hắn ta vậy.
Mà thấy nam nhân này, Tào Bố Y đã té xuống đất có ý đồ đứng lên, há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng hắn ta không kịp nói gì, bởi vì nam nhân này trực tiếp đạp lên trên người Tào Bố Y.
Tào Bố Y kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp hôn mê, mà những người khác lại cảm thấy trong lòng phát lạnh, thoáng cái đã câm như hến, ai cũng không dám nói tiếp nữa.
Mặc dù là Liễu Uy lúc này cũng cảm giác được một loại áp bách nồng đậm, hắn ta vô thức đưa mắt nhìn Hạ Chí, lại phát hiện Hạ Chí vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ kia.
"Hạ Chí, ngược lại cũng là ta đã đánh giá thấp ngươi." Nam nhân này cười lạnh một tiếng, "Nói như vậy, hẳn ngươi đã sớm biết ta ở chỗ này?"
"Vì sao đám ngu xuẩn các ngươi lại thích nói cái gì mà đánh giá thấp ta vậy?" Hạ Chí lắc đầu, "Sao các ngươi không rõ, lấy chỉ số thông minh và tầm mắt của các ngươi, sao có thể đánh giá ta?"
"Hạ Chí, ngươi mới là ngu xuẩn!" Nam nhân này hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi hiểu ta, nhưng từ lâu ta đã không còn là ta của quá khứ!"
"A, chờ đã, trước đây ta từng quen biết ngươi sao?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên.
Hạ Chí nhìn chằm chằm nam nhân này, một bộ muốn nhìn cho rõ hắn ta, một lát sau hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À, là ngươi sao, ta nhớ ra rồi, lần trước khi ta đánh ngươi tới mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi, dường như cũng là buổi tối, trời hơi đen, thật sự khiến ta không nhìn rõ dáng vẻ ngươi."
"Hạ Chí, hiện tại ngươi cứ việc kiêu ngạo, đợi lát nữa ta sẽ khiến ngươi hiểu cái gì gọi là tuyệt vọng!" Nam nhân kia lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Chớ nóng vội, Phượng Hoàng chẳng mấy chốc sẽ tới, ta muốn chứng to ngay trước mặt nàng, khiến nàng hiểu người nào mới thật sự là Nhân Hoàng!"
"Đánh nhau vì một nữ nhân không thích ngươi, ta nói ngươi là tiểu sửu thật đúng là không oan uổng ngươi." Hạ Chí lắc đầu, "Chẳng qua ta lại không muốn vì một nữ nhân ta không thích mà đánh nhau, cho nên ta nghĩ, chúng ta nên bắt đầu ngay đi."
"Nàng đã tới!" Nam nhân kia hừ lạnh một tiếng, mà trên người hắn ta đột nhiên bộc phát ra khí tức càng cường đại hơn.
Đại môn Bố Y Cung đột nhiên ngã xuống, một mỹ nữ thân gợi cảm đỏ như lửa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, một thân váy đỏ chấm đất có vẻ không giống người thường, mà loại cao quý và gợi cảm tản ra từ trên người nàng lại càng khiến những nữ nhân ở đây cảm thấy tự ti mặc cảm.
"Ngươi tìm ta?" Mỹ nữ gợi cảm nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt đẹp có vẻ vui sướng.
"Không, là ta tìm ngươi!" Người tiếp lời cũng không phải Hạ Chí mà là nam nhân kia, "Phượng Hoàng, vài năm không gặp, ngươi còn nhớ rõ ta chứ?"
Mỹ nữ váy đỏ dĩ nhiên là Phượng Hoàng, vốn dĩ lòng tràn nàng đang tràn đầy vui sướng, bởi vì nàng nhận được một đoạn tin nhắn nói Hạ Chí đang ở Bố Y Cung đợi nàng, sau đó nàng lập tức chạy tới.
Khi nhìn thấy Hạ Chí, tâm tình của Phượng Hoàng tương đối tốt, nàng cho rằng rốt cục giữa mình và Hạ Chí cũng có tiến triển, thế nhưng lúc này nàng lại nghe được một giọng nói khác.
Phượng Hoàng quay đầu nhìn lại, trong lòng có chút phẫn nộ, giọng nói này đã đánh nát tất cả huyễn tưởng của nàng, mà nàng càng phát hiện người này rất xa lạ, nàng vốn không nhận ra hắn ta!
"Vì sao ta phải nhớ ngươi?" Giọng nói của Phượng Hoàng rất động lòng người nhưng lại có chút lạnh băng, trong giọng nói của nàng có rõ phẫn nộ, bất luận là ai cũng có thể nghe được.
"Ngươi, ngươi lại có thể không nhớ rõ ta?" Trong giọng nói có run rẩy, có thất vọng, còn có phẫn nộ, "Ta là Khinh Phong, năm năm trước, ta vì theo đuổi ngươi mà thiếu chút nữa bị Hạ Chí đánh chết, nhưng ngươi, ngươi lại có thể không nhớ rõ ta?"
"Thì tính sao? Mấy năm nay số người muốn theo đuổi ta không có một nghìn cũng có tám trăm, ngươi cảm thấy ngươi rất đặc biệt?" Trong giọng nói hờ hững của Phượng Hoàng có khinh thường rất rõ ràng, mà lời của nàng cũng là sự thật, cho tới nay, nàng vẫn luôn là tiêu điểm trong mắt nam nhân, nam nhân có ý đồ theo đuổi nàng nhiều vô số kể, cho dù nàng đã trở thành nữ nhân của Hạ Chí vẫn có rất nhiều người không từ bỏ ý định.
Phượng Hoàng không thể nào nhớ kỹ mỗi người, đối với nàng, những người này cũng không quan trọng, mà nam nhân tự xưng Khinh Phong này nàng lại càng không hề có ấn tượng.
"Không nhớ rõ, ngươi lại có thể không nhớ rõ ta, ngươi lại có thể không nhớ rõ ta, ha ha ha ha, buồn cười, thực sự buồn cười!" Nam tử tự xưng Khinh Phong cười lên ha hả, nụ cười có chút điên cuồng, mà không ít người ở đây lại hơi đồng tình với Khinh Phong, người này cũng quá đáng thương, vì theo đuổi một nữ nhân mà thiếu chút nữa bị bạn trai của nữ nhân này đánh chết, nhưng nữ nhân này lại có thể hoàn toàn không nhớ rõ hắn ta.