Phượng Hoàng vốn không nhìn Khinh Phong, nàng chỉ nhìn Hạ Chí cách đó không xa, ánh mắt kia lập tức trở nên dịu dàng.
"Tốt, cũng tốt, không nhớ rõ ta cũng tốt, để tất cả theo gió nhẹ bay đi." Tiếng cười ha hả ngừng lại, giọng nói của Khinh Phong cũng đột nhiên biến thành tỉnh táo dị thường, mà trên người hắn ta lại tản mát ra luồng khí tức cường đại.
Phượng Hoàng hơi nhíu mày, rốt cục cũng lại nhìn về phía Khinh Phong, cho đến giờ phút này rốt cục nàng cũng cảm giác được Khinh Phong có cái gì đó không đúng.
Sự cường đại của Khinh Phong có chút nằm ngoài dự liệu của Phượng Hoàng, mà luồng khí tức trên người hắn ta càng khiến Phượng Hoàng cảm thấy quen thuộc.
"Còn nhớ rõ năm kia, khi Hạ Chí giẫm lên người ta, ta đã nghe được giọng nói của ngươi, ngươi nói muốn đuổi theo ngươi trước hết phải đánh bại Hạ Chí rồi lại nói." Tựa hồ Khinh Phong đang nhớ lại chuyện cũ, "Nhiều năm qua, ta vẫn nhớ câu nói kia, với ta, đó như một lời cam kết, cũng là mơ ước của ta, ta vẫn muốn khiến mình biến cường. Mà bây giờ, rốt cục ta cũng làm được, nhưng ngươi lại quên mất, nói vậy, hẳn câu nói năm đó cũng chỉ là ngươi thuận miệng nói ra thôi."
Vẫn là vì nữ nhân.
Một ít người thầm cảm khái, nam nhân cuối cùng vẫn thích vì nữ nhân mà phấn đấu, cũng thích vì nữ nhân mà tranh đấu, chẳng qua nhìn gương mặt Phượng Hoàng, lại nhìn vóc người nàng, có vì nàng liều sống liều chết cũng đáng giá.
"Chẳng qua thật ra cũng không sao cả, chờ ta đánh bại Hạ Chí, ta sẽ là Nhân Hoàng mới, mà ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi vẫn sẽ là hoàng hậu của ta. Tô thành này sẽ là vương quốc thuộc về hai chúng ta, mà cái này củi mục Tào Bố Y này sẽ là người được ta lựa chọn xử lý các chuyện thế tục trong Tô thành này." Trên mặt Khinh Phong lộ ra nụ tươi cười, dường như hắn ta đã thấy được tương lai tốt đẹp, "Không phải ngươi thích nam nhân chinh phục ngươi sao? Tốt lắm, ta sẽ tới chinh phục ngươi!"
Trên người Khinh Phong tản mát ra khí tức càng cường đại hơn, mà loại cảm giác áp bách kia cũng khiến một số người ở đây không chịu nổi, trực tiếp hôn mê.
"Chuyện ngươi vừa nói mãi mãi cũng sẽ không xảy ra!" Phượng Hoàng nhìn Khinh Phong, giọng nói hờ hững, "Ta thấy ngươi nên ngừng nằm mơ đi!"
"Ở thế giới của chúng ta, không có gì là không thể xảy ra." Khinh Phong lắc đầu, "Bốn năm trước, ai lại nghĩ tới Nhân Hoàng Hạ Chí cao cao tại thượng lại mất đi tất cả đâu? Mà bốn năm sau, ngày hôm nay, chỉ sợ các ngươi cũng không nghĩ tới, ta lập tức có được tất cả của hắn!"
"Tới giờ uống thuốc của ngươi rồi." Giọng nói lạnh nhạt vang lên, rốt cục Hạ Chí cũng đứng dậy, "Cũng đã tới lúc đi giải quyết ngươi."
"Giải quyết ta?" Khinh Phong cười ha ha một tiếng, "Hạ Chí, ta biết hiện tại ngươi vẫn rất lợi hại như cũ, nhưng ngươi biết không? Ta chính là ngươi ngày xưa! Bởi vì năng lực ngươi mất đi đã bị ta chiếm được! Hiện tại ta mới là Nhân Hoàng thật sự, ta không chỉ có được năng lực của ngươi, còn sẽ lập tức có được nữ nhân của ngươi!"
"Bây giờ ngươi đang có được năng lực của Nhân Hoàng?" Sắc mặt Phượng Hoàng khẽ biến, rốt cục nàng cũng hiểu tại sao nàng lại cảm thấy khí tức trên người Khinh Phong có chút quen thuộc, đó là khí tức thuộc về Nhân Hoàng, mà trước đây, loại khí tức này chỉ có trên người Hạ Chí.
"Thế giới này thực sự rất kỳ diệu, có một số năng lực rất nhiều người đều có thể có được, nhưng có một số năng lực lại là độc nhất vô nhị, cho tới bây giờ sẽ không có chuyện hai người đồng thời có được." Tươi cười trên mặt Khinh Phong là một loại tự tin cực độ, còn có vẻ đắc ý, "Hạ Chí, ngươi đã từng là người mạnh nhất, nhưng bây giờ, ta mạnh nhất!"
Khinh Phong đột nhiên vung tay lên, trong lòng bàn tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một luồng hỏa diễm, hắn ta dùng tay nâng hỏa diễm lên, lại nhìn về phía Phượng Hoàng: "Ta nghĩ chắc hẳn Hạ Chí đã từng nói cho ngươi, cái gọi là Nhân Hoàng cũng không phải Nhân Trung Chi Hoàng, thật ra đó là một loại năng lực, Nhân Hoàng chân chính có thể sử dụng năng lực của bất kỳ người nào khác, mà đây mới là nguyên nhân Nhân Hoàng cường đại chân chính."
"Thì tính sao?" Giọng điệu của Phượng Hoàng rất bình tĩnh, hiển nhiên nàng cũng biết ý nghĩa chân chính của cái tên Nhân Hoàng này.
"Rất đơn giản, điều này đủ để chứng minh, hiện tại ta là mạnh nhất!" Khinh Phong cất cao giọng, "Hạ Chí, bất luận hiện tại ngươi cường đại tới dường nào, cũng không quan tâm rốt cuộc hiện tại ngươi có năng lực gì, ngươi đều khó có khả năng cường đại hơn ta, năng lực ngươi có ta cũng có thể có được!"
Tay run một cái, đóa hỏa diễm trong tay Khinh Phong đột nhiên bay về phía Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng khẽ nhíu mày một chút, sau đó khẽ vươn tay tóm lấy luồng hỏa diễm kia, ngọc thủ trắng nõn khẽ vẫy một cái, hỏa diễm trên tay nàng không gió từ tăng, biến thành một đoàn hỏa diễm to lớn, sau đó Phượng Hoàng gảy nhẹ ngón tay ngọc, đoàn hỏa diễm to lớn này nhanh chóng bay về phía Khinh Phong.
"Thủy!" Khinh Phong quát một tiếng, vung tay lên, trước mặt hắn ta đột nhiên xuất hiện một màn nước.
"Băng!" Khinh Phong lại quát một tiếng, nước ngưng thành băng.
Hỏa diễm to lớn đánh lên trên tường băng, tường băng đột nhiên hóa thành hư vô, mà hỏa diễm lại chỉ nhỏ đi một chút, phương hướng không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn đang bay về phía Khinh Phong.
"Phong!" Mặt Khinh Phong hơi đổi sắc, lại phun ra một chữ, một luồng gió xoáy xuất hiện, rốt cục cũng khiến đoàn hỏa diễm kia lệch hướng.
Phượng Hoàng tại khẽ vẩy ngón tay ngọc trong hư không, hỏa diễm vốn đang lệch khỏi quỹ đạo lại đột nhiên chuyển hướng, lại bay về phía Khinh Phong, một bộ không đốt chết Khinh Phong thề không bỏ qua.
Mà giờ khắc này, trên gương mặt xinh đẹp của Phượng Hoàng cũng xuất hiện vẻ khinh thường hờ hững.