Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 859 - Chương 858: Chắc Chắn Ngươi Chưa Từng Chơi Ở Nơi Này (2)

Chưa xác định
Chương 858: Chắc chắn ngươi chưa từng chơi ở nơi này (2)

Hỏa diễm trường kiếm đụng vào nhau, kích nổ ra vô số hỏa hoa, sau đó hỏa diễm trường kiếm trong tay Khinh Phong trực tiếp vỡ vụn, biến mất, ngược lại, hỏa diễm trường kiếm trong tay Phượng Hoàng tuy hỏa quang đã mờ đi rất nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn có vẻ hoàn hảo không việc gì.

"Đến, chúng ta xem náo nhiệt." Hạ Chí biến ra một tấm sofa, kéo Hạ Mạt ngồi xuống ghế.

"Hắn ta quá yếu." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng, dường như rất không hài lòng.

"Thực ra hắn ta cũng không yếu như vậy, chỉ là quá ngu." Hạ Chí lắc đầu.

"Vốn yếu!" Hạ Mạt hừ một tiếng.

"Được rồi, là yếu, nhưng mà hắn ta vì ngu xuẩn nên mới yếu." Hạ Chí lười biếng nói: "Hắn ta cho rằng năng lực cường đại nhất của Nhân Hoàng là có thể sử dụng tất cả năng lực của người khác, sau đó hiện tại hắn ta có rất nhiều loại dị năng, biến thành một món thập cẩm. Hắn ta không biết, thật ra, đối với Nhân Hoàng chân chính, năng lực của những người khác cùng lắm cũng chỉ là một loại phụ trợ."

"Vẫn là yếu." Hạ Mạt lạnh lùng nói.

"Ừm, ngươi xinh đẹp ngươi có lý." Hạ Chí cười xán lạn, "Nhưng thực ra hắn ta có thể không kém như vậy, thân làm Nhân Hoàng, thật ra năng lực lớn nhất không phải là sử dụng năng lực của người khác, mà là có thể điều động lực lượng của những người chung quanh, hắn ta có thể điều động lực lượng của tất cả mọi người trong phạm vi nhất định cho mình sử dụng, sau đó, chỉ cần chuyên chú sử dụng một loại năng lực nào đó, hắn ta có thể trở nên tương đối cường đại."

Cười hì hì một tiếng với Hạ Mạt, Hạ Chí tiếp tục nói: "Chính là vì vậy, khi còn bé, khi ta đánh lộn với đám củi mục, bất luận bọn hắn có bao nhiêu người, cuối cùng ta vẫn có thể thắng. Ừm, trên thực tế, bọn hắn có càng nhiều người ta lại càng dễ thắng, nếu nguyên một đám bọn hắn đánh với ta, ngược lại ta có thể sẽ thua."

"Giọng nói của ngươi quá lớn." Hạ Mạt trừng Hạ Chí, "Hắn ta sẽ nghe được."

"Ha ha ha ha..." Khinh Phong bỗng cười như điên, "Thì ra là thế, thì ra là thế, Hạ Chí, thực sự quá cám ơn ngươi, ha ha ha ha, cm ngươi còn nói ta ngu xuẩn, ngươi mới ngu xuẩn, ha ha ha..."

Trong lúc cười ha hả, một luồng khí tức càng cường đại phát ra từ trên người Khinh Phong, sau đó oanh một tiếng, người hắn ta bốc cháy hừng hực, lại một giây sau, cả người hắn ta đều hóa thành một đám hỏa diễm trường kiếm, bay lên giữa không trung, lại tiếp sau đó nữa, hắn ta bỗng nhiên quay đầu, đâm thẳng về phía Phượng Hoàng!

Trong không khí mơ hồ có tiếng sấm chớp, lại tựa hồ như tiếng hỏa diễm đốt cháy không khí tạo ra, chuôi hỏa diễm trường kiếm này mang theo lực lượng lôi đình vạn quân, thoạt nhìn Khinh Phong cũng không hề có ý lưu thủ.

Một tiếng phượng minh, Phượng Hoàng đột nhiên hóa thành một con Hỏa phượng hoàng bay lên giữa không trung, đột nhiên Hỏa Phượng Hoàng hé miệng, phun ra một đóa thất thải liên hoa, này hoa sen này lấy tốc độ cực nhanh xông về phía hỏa diễm trường kiếm do Khinh Phong hóa thành.

Hoa sen chuẩn xác đụng trúng trường kiếm, tạo ra tiếng nổ kịch liệt, một giây sau, Phượng Hoàng khôi phục dáng vẻ ban đầu, mà Khinh Phong cũng khôi phục hình người vốn có.

Sắc mặt Khinh Phong có vẻ hơi trắng bệch, nhưng trên mặt hắn ta lại có một loại hưng phấn, mà sắc mặt Phượng Hoàng lại tràn đầy ngưng trọng, thoạt nhìn nàng cũng không chịu thiệt, nhưng dường như nàng đang lo lắng cái gì đó.

"Phượng Hoàng, ta có lực lượng vô cùng vô tận để sử dụng, mà lực lượng của ta sẽ chỉ càng ngày càng mạnh mẽ, mà ngươi, lực lượng của ngươi sẽ càng ngày càng yếu, ngươi cảm thấy ngươi có thể trở thành đối thủ của ta sao?" Trong giọng nói của Khinh Phong có một loại hưng phấn khó có thể ức chế, "Năm đó, ta nghe nói Hạ Chí đã chiến đấu với ngươi khoảng chừng một ngày một đêm, cuối cùng mới có thể đánh bại ngươi, mà tiếp sau đó nữa, ngươi trở thành nữ nhân của hắn, ta nghĩ chắc hẳn hắn cũng dùng phương thức này để đánh bại ngươi?"

"Không nên so sánh ngươi với hắn, ngươi không có tư cách!" Giọng điệu của Phượng Hoàng rất hờ hững, "Ngươi bây giờ còn kém xa so với hắn năm đó chỉ mới mười sáu tuổi!"

"Đúng không?" Khinh Phong cười ha ha một tiếng, "Không sao, quá khứ vốn là quá khứ, đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là hiện tại, bây giờ ta càng cường đại hơn hắn hiện tại!"

"Hắn thật ngu xuẩn." Giọng nói lạnh như băng vang lên, là Hạ Mạt đúng lúc nói một câu.

"Ngươi câm miệng!" Khinh Phong bỗng quay đầu nhìn về phía Hạ Mạt, "Ngươi có... Chờ đã, năng lực của ngươi... Thì ra là ngươi? Ngươi là Mị?"

"Thật ra lúc đầu nàng không tên là Mị, nhưng mà cũng chẳng cần phải nói với ngươi." Hạ Chí lười biếng nói: "Ngươi có thể nhanh nhanh đánh bại nữ nhân kia một chút không? Chờ sau khi ngươi đánh bại nàng, ta có thể đến đánh chết ngươi."

"Ngươi cứ hy vọng ta bị hắn đánh bại như vậy sao?" Trong giọng điệu của Phượng Hoàng ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.

"Không, ta chỉ không muốn khiến người cảm thấy ta đang đánh nhau vì ngươi." Hạ Chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Phượng Hoàng, ngược lại hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Mạt, "Ừm, ngươi xem, ta thật sự không đánh nhau vì nàng."

"Ngươi vẫn luôn chiều nàng như vậy." Trong giọng điệu của Phượng Hoàng có vẻ khổ sở.

"Ta có thể vì ngươi mà giết nàng!" Khinh Phong đột nhiên biến mất, nhưng giọng nói của hắn ta còn đang ở đây, hiển nhiên lần này, hắn ta đã ẩn thân, "Mị, ta vốn định xử lý Hạ Chí trước, chẳng qua hiện tại, ta quyết định giết chết ngươi trước!"

Một thanh trường đao đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, lấy tốc độ nhanh như tia chớp bỗng nhiên đâm về phía Hạ Mạt, Khinh Phong nói làm liền làm, lại có thể lập tức phát động công kích với Hạ Mạt, mà trường đao của hắn ta đã đâm thẳng tới yết hầu của Hạ Mạt, hiển nhiên hắn ta thật sự muốn giết Hạ Mạt!

Bình Luận (0)
Comment