Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 861 - Chương 860: Ta Vẫn Rất Thích Cho Ngươi Đánh Nhau (2)

Chưa xác định
Chương 860: Ta vẫn rất thích cho ngươi đánh nhau (2)

"Thật ra lời này của ngươi cũng không sai, chỉ tiếc, cho dù ngươi có được năng lực của Nhân Hoàng cũng không cách nào nhận được danh hiệu này, bởi vì mỗi người đều biết, chỉ có ta, Hạ Chí, mới là Nhân Hoàng, Nhân Hoàng độc nhất vô nhị, mà ta từ đầu đến cuối vẫn luôn là người mạnh nhất." Hạ Chí chậm rãi đứng dậy, "Bốn năm trước, ta đã từng cho rằng ta mất đi năng lực, nhưng cuối cùng ta hiểu được, đây không phải là mất đi, mà là một loại..."

Dừng lại một chút, Hạ Chí mới chậm rãi phun ra hai chữ sau: "Tiến hóa."

Phượng Hoàng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khác thường, đối với sự kiện này, thật ra mãi đến bây giờ nàng mới biết.

"Ta biểu diễn ma thuật cho ngươi xem đi." Hạ Chí lại cười xán lạn với Hạ Mạt, sau đó hắn lấy tay rất tùy ý vạch mấy cái trên không trung, một nhà nhỏ gần như trong suốt đột nhiên xuất hiện, mà trong phòng này có người, chính là Khinh Phong.

Lúc này sắc mặt Khinh Phong đã phủ đầy kinh hãi, bởi vì đột nhiên hắn ta phát hiện, tựa như mình đã bị nhốt.

Hỏa!

Thủy!

Phong!

Ẩn thân!

Khinh Phong trong phòng không ngừng rống giận, không ngừng công kích bốn vách tường trong gian phòng, nhưng cuối cùng đều là phí công vô ích, mà ba người Hạ Chí Hạ Mạt và Phượng Hoàng, lúc này bọn họ lại có chút cảm giác như đang nhìn xiếc khỉ.

"Đẹp không?" Hạ Chí rất nghiêm túc hỏi Hạ Mạt.

"Không đẹp." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.

"Ừm, cái nhà này tương đối khó coi." Hạ Chí rất nghiêm túc gật đầu, "Cho nên ta mới nói thưởng thức của ngươi khi còn bé thật không tốt lắm, năm đó ngươi vẽ một bức họa, căn phòng ngươi thích nhất vốn trông như thế này."

"Lúc đó ta còn chưa vẽ xong!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, một bộ không vui.

"Hạ Chí, rốt cục ngươi đang làm gì? Ngươi thả ta ra ngoài, ngươi có bản lĩnh thì quyết đấu một trận chân chính với ta, không nên dùng loại thủ đoạn hèn hạ này..." Trong căn nhà nhỏ có chút xấu xí truyền ra giọng nói hơi hổn hển của Khinh Phong, hắn ta đứng bên trong tựa như con ruồi không đầu đi loạn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được lối ra.

"Ừm, đúng là cái nhà này rất xấu." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó căn nhà liền biến mất.

Khinh Phong bỗng đánh một quyền về phía Hạ Chí, mà hắn ta vừa ra tay, Phượng Hoàng đã nhíu mày, này… sao lại thế này?

Thoạt nhìn, lần công kích này của Khinh Phong không khác gì công kích của người bình thường, không phải nói phương thức công kích của hắn ta mà là tốc độ và lực lượng của hắn ta, tuyệt không mạnh mẽ hơn người bình thường chút nào!

Chỉ thấy Hạ Chí rất tùy ý tát một cái đã tát Khinh Phong ngã xuống đất.

"Không, sao lại thế này? Vì sao ta lại như vậy? Năng lực của ta đâu? Năng lực của ta đâu?" Khinh Phong đột nhiên hoảng sợ kêu to lên, giống như bị điên, hiển nhiên, lúc này chính hắn ta cũng phát hiện ra không đúng.

"Sở dĩ ngươi có được năng lực mới chỉ là vì ta từ bỏ năng lực ban đầu. Buồn cười nhất là ngươi lại có thể cho rằng ngươi sẽ cường đại hơn ta, nếu năng lực của ngươi là vì ta mà có được, như vậy nó có vì ta mà mất đi cũng không có gì to tát." Hạ Chí thản nhiên nói: "Hiện tại ngươi chỉ là người thường mà thôi."

"Không, điều đó là không có khả năng, điều đó là không có khả năng!" Khinh Phong bò từ dưới đất dậy, điên cuồng nhào về phía Hạ Chí, "Ngươi trả năng lực lại cho ta, trả lại cho ta..."

Hạ Chí đá ra một đá, Khinh Phong lại té trên mặt đất.

"Trả dị năng của ta trả lại cho ta, trả dị năng của ta lại cho ta..." Khinh Phong bò dậy lần nữa, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn đứng thẳng người đã lại lần nữa bị Hạ Chí đạp ngã.

"Dị năng của ta, dị năng của ta..." Khinh Phong lăn một vòng tới trước mặt Hạ Chí, "Hạ Chí, ta van cầu ngươi, trả dị năng lại cho ta, ta van cầu ngươi, ta sẽ không tiếp tục cướp Phượng Hoàng với ngươi nữa, ta cũng không dám nữa, chỉ cần ngươi trả dị năng lại cho ta, ta van ngươi, ta không thể không có dị năng..."

Trước đó không lâu, khi Khinh Phong mới xuất hiện, đã từng khiến người ta cảm thấy khí chất không tầm thường, cao cao tại thượng, lúc kia, thật ra khí chất của hắn ta có chút giống với một vị hoàng giả, thế nhưng giờ này khắc này, hắn ta quỳ trên mặt đất cầu xin thương xót, thoạt nhìn ngay cả tên khất cái cũng không bằng.

"Chỉ người như ngươi làm sao xứng có được năng lực ta từng có?" Hạ Chí chậm rãi lắc đầu, trong giọng nói có khinh thường nồng đậm. Lần này, hắn vừa dứt lời lập tức đá một đá khiến Khinh Phong hôn mê.

Rốt cục thế giới cũng an tĩnh lại, Hạ Chí quay đầu, khinh thường và hờ hững trên mặt chỉ nháy mắt đã biến thành nụ cười xán lạn: "Hiện tại có phải ta rất lợi hại không?"

Lời của Hạ Chí tự nhiên là nói với Hạ Mạt, mà giờ khắc này, hắn giống như một tiểu nam hài đang khoe khoang trước mặt nữ hài tử mình thích.

"Ngươi cần phải đi." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh như băng, chẳng qua lần này nàng lại không tự mình rời đi trước mà khiến Hạ Chí đi trước.

"Được rồi, cùng đi." Hạ Chí kéo Hạ Mạt muốn rời đi.

"Ta còn có việc." Hạ Mạt lại không chịu rời khỏi.

"Được rồi, vậy ta đi trước thực hiện chức trách của lão sư một chút." Hạ Chí buông Hạ Mạt ra, sau đó trực tiếp biến mất, Khinh Phong đã được giải quyết, thực ra hắn cũng không cần phải lưu lại làm gì.

"Ở đây để ta giải quyết hậu quả là được." Lúc này Phượng Hoàng lại mở miệng nói.

"Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ không để ngươi lại có cơ hội thương tổn hắn!" Hạ Mạt lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng, "Cho nên, từ nay về sau, tốt nhất ngươi nên cách xa hắn một chút, nếu có việc công, ngươi có thể tìm ta, không nên tìm hắn!"

Bình Luận (0)
Comment