"Ta sẽ không tiếp tục thương tổn hắn..." Phượng Hoàng muốn giải thích.
"Không cần nói mấy lời như vậy với ta, năm đó ta nên ngăn cản ngươi đi cùng hắn!" Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng như cũ.
Trên gương mặt xinh đẹp của Phượng Hoàng xuất hiện vẻ khổ sở: "Thật ra ngươi không cần quá căng thẳng, hiện tại hắn vốn không yêu thích ta."
"Ta không căng thẳng, ta chỉ không thích nhìn thấy ngươi xuất hiện bên cạnh hắn!" Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Cũng đúng, đúng là ngươi không cần căng thẳng, bởi vì thật ra có một số việc, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi. Từ lúc mới bắt đầu, người hắn để ý nhất kia thật ra vẫn luôn là ngươi." Phượng Hoàng cười nhạt một tiếng, "Ta còn nhớ rõ, một năm kia, khi hai người các ngươi vừa đến Thiên Binh, ngươi sợ hãi rụt rè trốn phía sau hắn, mà hắn lại nắm thật chặt tay ngươi. Khi ta có ý đồ tiếp cận các ngươi, ánh mắt hắn nhìn ta thật sự là ánh mắt ta chưa từng thấy bao giờ, loại hung ác độc địa và căm thù kia khiến ta lập tức nhớ kỹ hắn."
Hạ Mạt không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng, tựa hồ đang chờ Phượng Hoàng nói tiếp.
"Khi đó, ta ở Thiên Binh đã như trăng sáng được đủ loại vì sao vây quanh, giống như công chúa, có một số việc nhắc tới rất tục, một khắc này, ta lại có thể đố kị với ngươi, mà đồng thời ta cũng bắt đầu chú ý hắn. Mà khi hắn ở Thiên Binh càng ngày càng cường đại, ta bất giác có suy nghĩ đặc biệt với hắn." Giọng điệu của Phượng Hoàng có chút mờ ảo, "Mị, ngươi biết không? Ta vẫn cho rằng ta chỉ muốn ở cùng hắn vì sự cường đại của hắn, nhưng trước đó không lâu, khi ta thiếu chút nữa chết đi, rốt cục ta cũng hiểu được, sự thật không phải như vậy."
"Ta không có hứng thú biết việc này!" Rốt cục Hạ Mạt cũng mở miệng nói.
"Mấy ngày này, ta đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện, tỷ như trước đó ta vẫn không rõ, vì sao dường như ngươi lại không ngại việc hắn ở chung với các nữ nhân khác, nhưng hiện tại rốt cuộc ta cũng hiểu rõ." Phượng Hoàng cười nhạt một tiếng, "Ta nghĩ, hắn cũng hiểu rõ, ngươi vẫn luôn không chịu tha thứ cho hắn cũng không phải vì hắn ở chung với ta, mà là vì hắn bỏ lại ngươi."
Dừng một chút, Phượng Hoàng nói bổ sung: "Hoặc có lẽ là ngươi cảm thấy hắn đã từng bỏ lại ngươi, bởi vì ngươi đã từng chính tai nghe được, hắn chọn ta, bỏ qua ngươi."
"Ngươi đang muốn khoe khoang trước mặt ta sao?" Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Khoe khoang?" Trong giọng điệu của Phượng Hoàng có một chút đắng chát, "Cho tới nay, ta vẫn luôn tin tưởng mình là xuất sắc nhất, không chỉ là nữ nhân xuất sắc nhất, cho dù là nam nhân cũng không có mấy người có thể vượt ta. Nhưng ta càng rõ ràng hơn, ở trước mặt ngươi, ta thực sự không có gì đáng để khoe khoang."
Khe khẽ thở dài, Phượng Hoàng tiếp tục nói: "Mị, tựa như ta mới vừa nói, thật ra ta vẫn luôn ghen tỵ với ngươi, mà quá khứ, bất luận là ta hay là hắn, thật ra chúng ta đều từng phạm sai lầm. Hiện tại, ta và hắn đều có ý đồ muốn bù đắp sai lầm, ta không biết liệu hắn có tha thứ cho ta không, nhưng ta hy vọng ngươi có thể thật sự tha thứ cho hắn."
"Chuyện của chúng ta còn chưa tới phiên ngươi quản!" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng.
"Ta chỉ muốn cho ngươi biết chân tướng." Phượng Hoàng lắc đầu, "Buổi tối kia, khi ta hỏi hắn chọn ta hay chọn ngươi, ngươi nghe được hắn nói chọn ta, nhưng thật ra đây không phải toàn bộ, ngươi không biết, lúc ấy ta đã ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ làm nũng, muốn hắn nói chọn ta, như vậy ta mới có thể để hắn muốn làm gì thì làm."
"Không biết xấu hổ!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra bốn chữ.
"Khi đó, hắn đang còn trẻ, huyết khí phương cương, ta không muốn biện hộ cho hắn, nhưng dưới tình huống bình thường, ta tin rằng bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ cho ra đáp án giống hắn." Phượng Hoàng có vẻ rất bình tĩnh, hiển nhiên nàng cũng không thèm để ý chuyện bị chửi là không biết xấu hổ, "Mà còn một chuyện ngươi không biết, đó chính là lúc ấy ta đã cố ý hỏi hắn như vậy."
"Ngươi biết ta ở đó?" Giọng điệu của Hạ Mạt càng thêm lạnh băng.
"Không sai, ta biết ngươi đang trốn ở đó, nhưng hắn không biết." Phượng Hoàng gật đầu, "Ta đố kị vì hắn cưng chiều ngươi, cho nên ta mới cố ý hỏi hắn như vậy."
"Vô sỉ!" Hạ Mạt lại phun ra hai chữ.
"Thực ra hắn chưa bao giờ từ bỏ ngươi, hắn cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ngươi, bất luận là trước đây hay là hiện tại, hay là tương lai." Trong giọng điệu của Phượng Hoàng có ước ao rất rõ ràng, "Ta đã từng cảm thấy ta thắng ngươi, nhưng kỳ thật, từ lúc mới bắt đầu, ta đã thua."
"Ngươi cho rằng, ngươi nói cho ta biết việc này, ta sẽ để hắn tha thứ cho ngươi sao?" Hạ Mạt lạnh lùng nói: "Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ!"
Lạnh lùng nói xong câu đó, Hạ Mạt đột nhiên biến mất, trong hư không lại xuất hiện giọng nói của nàng: "Không nên tới quấy rầy chúng ta nữa!"
Phượng Hoàng không nói gì thêm, nàng biết, Hạ Mạt đã đi rồi.
Lúc này, ở nơi nào đó trong Tô thành, trong một chiếc container bị khóa kín.
"Có lầm hay không vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Trong xe, một nữ hài tử đang hữu khí vô lực oán giận, "Hiện tại ta vừa mệt vừa đói còn muốn đi WC, nhưng có phải bọn cướp đã chết sạch rồi không?"
"Đừng oán trách, dù sao thế này cũng hơn bọn cướp tới đây sàm sỡ ngươi." Nữ hài bên cạnh tiếp lời.
"Sẽ không đâu, cho dù có cướp muốn sàm sỡ chúng ta, cũng phải sàm sỡ ngươi trước, ngươi ngực lớn nhất." Nữ hài ở ngoài cùng tiếp tục nói.
"Ngô Ý chết tiệt, ngươi ngực phẳng ghê gớm lắm sao?" Nữ hài tử bị nói ngực lớn hơi bất mãn.
"Hai người các ngươi đừng làm rộn, suy nghĩ biện pháp đi?" Lại một nữ hài tử chen vào một câu.