"Có thể có biện pháp nào? Di động đã bị tịch thu, ở đây lại đen thùi lùi, cửa sổ cũng không có, bên ngoài rất an tĩnh, tiếng gì cũng không nghe được, một là nơi này rất hẻo lánh, hai là hiệu quả cách âm ở đây quá tốt, chúng ta có kêu cứu cũng vô ích. Về phần gõ thùng xe, ta đã không còn sức nữa, các ngươi ai có sức có thể thử xem." Ngô Ý ỉu xìu.
"Các ngươi chớ nóng vội, chắc chắn Hạ lão sư sẽ tới cứu chúng ta." Một giọng nói nho nhỏ vang lên.
"Ôi, Trần Vũ San, ngươi thật sự có lòng tin với Hạ lão sư như vậy sao? Không phải ngươi thầm mến hắn đấy chứ?" Ngô Ý cười rộ lên.
"Ừm, rất có khả năng, dường như Trần Vũ San thật sự có ý với Hạ lão sư." Người vừa nói là Từ Hân Nghi, "Chẳng qua Trần Vũ San, ngươi vẫn nên chết tâm đi, tuy vóc dáng của ngươi cũng không tệ lắm, lớn lên cũng tính là xinh đẹp, nhưng so với mỹ nữ hiệu trưởng của chúng ta thì ngươi kém xa."
"Các ngươi chớ nói lung tung, ta chỉ cảm thấy Hạ lão sư thực sự sẽ tới cứu chúng ta." Trần Vũ San vẫn nhỏ giọng.
"Ta cũng hy vọng là vậy, thế nhưng hiện tại nói không chừng Hạ lão sư đang yêu đương vụng trộm, sao có thời giờ quản chúng ta." Ngô Ý nói tới việc này lại ỉu xìu.
Trong xe là bốn nữ sinh lớp thiên tài Ngô Ý, Từ Hân Nghi, Trần Vũ San và La Đan, lúc sáng bốn người các nàng ngồi chung trên một chiếc taxi đi tới trạm xe lửa. Lúc đó, các nàng còn rất hưng phấn ngồi trên xe đùa giỡn lão sắc quỷ có ý đồ quy tắc ngầm các nàng, sau đó vui quá hóa buồn, bốn người các nàng cùng bị bắt cóc nhét vào container đen thùi lùi này.
Mà điều khiến các nàng không hiểu là sau khi bọn cướp bắt cóc các nàng, lại có thể không quan tâm gì tới các nàng nữa, nếu không phải bốn người các nàng đều đang ở chung một chỗ, có thể chăm sóc lẫn nhau, nói không chừng lúc này các nàng đã sớm sợ chết.
"Có người nào từng nói cho các ngươi biết, không nên nói xấu sau lưng lão sư?" Đúng lúc này, giọng nói lười biếng truyền đến.
"A, Hạ lão sư!" Người đầu tiên hoan hô lên lại là Ngô Ý, "Ngươi tới thật rồi sao?"
Lúc này, bốn nữ sinh mới phát hiện xe container đã bị mở ra, mà Hạ Chí đang đứng bên cạnh thùng xe.
Bốn người hoan hô một trận, một bên hô Hạ lão sư một bên gấp gáp không thể chờ đợi nổi mà chạy từ bên trong ra, sau đó nhảy xuống buồng xe, nhìn chung quanh, các nàng ngạc nhiên phát hiện chiếc xe hàng lớn này đang đậu ở ven đường.
"Điện thoại di động của các ngươi." Hạ Chí như làm ảo thuật ném điện thoại di động cho bốn nữ sinh.
"Oa, Hạ lão sư, không phải người bắt cóc chúng ta là ngươi chứ?" Ngô Ý nhận lấy điện thoại di động, phát hiện đây là điện thoại của chính nàng, lại không nhịn được có chút khoa trương kêu lên.
"Xem ra ta phải suy tính một chút tới chuyện cho các ngươi tiếp tục đợi trong xe một buổi tối." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Hạ lão sư không phải cướp, ngươi xem, bọn cướp đang nằm trong phòng điều khiển phía trước, đều đã bị hôn mê!" Từ Hân Nghi ở phía trước reo lên.
Ngay sau đó, Từ Hân Nghi lại có chút mê hoặc: "Thế nhưng không đúng, Hạ lão sư, hiện tại đã hơn chín giờ, chúng ta đã bị bắt cóc gần mười hai tiếng, vì sao lúc trước bọn cướp lại không làm gì chúng ta?"
"Rất đơn giản, bởi vì sau khi bọn cướp bắt cóc các ngươi đã hôn mê." Hạ Chí thuận miệng nói.
"A? Vậy vì sao hiện tại Hạ lão sư ngươi mới tới cứu chúng ta?" Ngô Ý không nhịn được hỏi.
"Ah, hôm nay ta bề bộn nhiều việc." Hạ Chí vẫn có vẻ hời hợt như cũ.
"Hạ lão sư, chắc chắn là ngươi cố ý!" Ngô Ý buồn bực, "Có phải ngươi đang nghiêm phạt vì chúng ta trốn học? Nhưng cho dù ngươi có nghiêm phạt chúng ta, cũng không nên nhốt chúng ta trong phòng tối!"
"Hạ lão sư, hành lý của chúng ta không thấy đâu nữa." Lúc này Trần Vũ San lại nhỏ giọng nói.
"À, hành lý sao, ở nhà ta." Hạ Chí tỏ vẻ vừa nhớ tới, "Hiện tại các ngươi có thể đi theo ta lấy hành lý."
Hạ Chí nói xong câu đó, Hạ Chí xoay người đi về phía trước.
"Hạ lão sư, nhà nào của ngươi? Có phải mỗi một thành thị ngươi đều có một bạn gái không?" Từ Hân Nghi vội vàng đuổi theo.
"Các ngươi chờ ta một chút, ta phải đi nhà vệ sinh!" Lúc đầu Ngô Ý cũng chuẩn bị đuổi theo, đột nhiên nàng lại chạy trở về thùng xe.
"Không hổ là người định làm hộ sĩ quân y, tùy tiện tìm một chỗ đã có thể đi WC." Từ Hân Nghi bắt đầu bẫy Ngô Ý, "Rất thích hợp với sinh tồn dã ngoại nha."
Hạ Chí tiếp tục đi phía trước, mà mấy phút đồng hồ sau, Ngô Ý cũng đuổi theo: "Hạ lão sư, rốt cuộc nhà ngươi ở đâu vậy? Nếu không chúng ta thuê xe tới?"
"Có biết vì sao các ngươi lại bị bắt cóc không?" Hạ Chí miễn cưỡng hỏi.
"Nhất định là vì ngực Từ Hân Nghi lớn!" Ngô Ý trả lời ngay.
"Ngô Ý, có phải ngươi thiếu đòn?" Từ Hân Nghi có chút xấu hổ.
"Là vì các ngươi không giỏi thể dục." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Cho nên, hiện tại các ngươi phải đi theo ta trở về."
"Thế nhưng Hạ lão sư, rõ ràng chúng ta học bơi." Ngô Ý có chút không phục, "Lại nói, cho dù chúng ta học giỏi thể dục cũng có thể bị bắt cóc."
"Giỏi như ta sẽ không bị." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
Ngô Ý có chút buồn bực, rõ ràng Hạ lão sư đang ngụy biện, nhưng nàng lại không cách nào phản bác, nếu lợi hại như hắn đương nhiên sẽ không cần lo lắng bị bắt cóc.
"Này, các mỹ nhân, có cần đi nhờ xe không?" Tiếng huýt sáo truyền đến, đồng thời truyền đến còn có giọng nói của một nam nhân, tiếp theo, một chiếc xe ngừng lại bên cạnh mấy người.