Đó là một chiếc BMW, trong xe có bốn người đang ngồi. Đây chỉ là một chiếc việt dã nhưng không gian vẫn khá lớn, vì thế vẫn có thể nhét thêm một hai người vào trong xe.
Xe cũng không mở mui, nhưng vì cửa sổ xe đã được kéo xuống cho nên đứng từ bên ngoài vẫn có thể thấy rất rõ bốn người bên trong đều trẻ tuổi, chỉ chừng hai mươi, cách ăn mặc ngược lại không có gì đặc biệt, chỉ có điều dù là thần thái hay ngữ điệu đều khiến người ta cảm thấy vô lại.
Người huýt gió là một thanh niên tóc húi cua ngồi ở hàng sau, mà người vừa lên tiếng kêu gọi lại là người ngồi ở vị trí kế bên tài xế, người này cũng không cắt tóc húi cua, nhưng đang đêm hôm hắn ta lại đeo cặp kính mác.
"Trên xe các ngươi vốn không có nhiều chỗ trống, làm sao đi nhờ xe được?" Ngô Ý tiếp lời, lúc đầu lá gan của nàng vốn đã lớn, hiện tại còn có Hạ Chí ở bên, đương nhiên nàng cũng càng không sợ.
"Ai nói không có chỗ trống? Trên xe còn khá nhiều vị trí, mỹ nhân, bốn người các ngươi cùng lên, bảo đảm có thể đủ chỗ ngồi." Tiếp lời là thanh niên tóc húi cua ngồi ở phía sau.
"Không sai không sai, ở giữa hai chúng ta còn có chỗ cho hai người chen vào, trên đùi ta còn có chỗ cho hai người, còn có nhiều chỗ mà." Một thanh niên khác ngồi ở phía sau phụ họa, mà hiển nhiên trong lời của hắn ta đã có ý đùa giỡn.
"Cắt, nghĩ khá lắm, chúng ta mới không mắc mưu đâu." Ngô Ý bĩu môi, sau đó nàng tiếp tục đi về phía trước, "Từ Hân Nghi, chắc chắn bọn hắn thấy ngực ngươi lớn, cho nên mới muốn để chúng ta lên xe."
"Này, nói không chừng người ta thích như ngươi cũng nên?" Từ Hân Nghi không phục phản bác.
"Đúng vậy, mỹ nữ, ta thích nhỏ đây." Đúng lúc này nam tử đeo kính mác cũng mở miệng, hiển nhiên hắn ta đã nghe được đoạn đối thoại giữa Từ Hân Nghi và Ngô Ý.
"Hai người các ngươi đừng nói chuyện với bọn hắn nữa, nói không chừng bọn hắn là lưu manh." Lúc này La Đan lại không nhịn được nói.
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy bọn hắn là lưu manh." Trần Vũ San cũng nhỏ giọng nói.
"Mỹ nhân, nói kiểu gì vậy? Ai lưu manh? Chúng ta chỉ lấy việc giúp người làm niềm vui thôi."
"Không sai, các ngươi nói như vậy, chúng ta đây rất mất hứng."
"Khi mấy anh em chúng ta mất hứng, rất có khả năng sẽ đùa giỡn lưu manh thật."
"Mấy vị mỹ nữ, nếu như các ngươi nguyện ý lên xe, chúng ta sẽ không mất hứng nữa."
Bốn người ở đó ngươi một câu ta một câu, trong lúc lơ đãng, dường như tình thế đã trở nên gay gắt.
"Các ngươi vui vẻ hay không liên quan gì tới chúng ta?" Ngô Ý bĩu môi, sau đó kéo Trần Vũ San, "Đi nhanh một chút, Hạ lão sư đã sắp không thấy bóng dáng rồi!"
Lúc này Hạ Chí vẫn luôn duy trì tốc độ đều đặn tiến về phía trước, căn bản không hề dừng lại.
"Hạ lão sư, chờ chúng ta một chút!" Từ Hân Nghi cũng phát hiện không đúng, vội vàng chạy đi.
Bốn người rất nhanh đã đuổi theo Hạ Chí, sau đó Ngô Ý lại bắt đầu oán trách: "Hạ lão sư, đã một ngày chúng ta chưa ăn cơm, rất đói, hay là chúng ta ăn cái gì đó trước đã, nếu không ta thật không có sức đi đường."
"Hạ lão sư, ta cảm thấy lần này Ngô Ý nói đúng." Lúc này Từ Hân Nghi cũng tỏ vẻ tán thành.
"Hạ lão sư, ta cũng đói bụng." Trần Vũ San nhỏ giọng nói.
Bên cạnh như đột nhiên thoáng qua một trận gió, mấy người vô thức quay đầu, lại phát hiện chiếc BMW kia đột nhiên lao tới như bão tố, sau đó, đám người nghe được một tiếng thắng gấp, BMW bỗng nhiên ngừng lại ngay vị trí cách bọn họ mấy chục mét, tiếp theo, BMW lập tức lùi lại, sau cùng, nó ngừng ở vị trí cách bọn họ vài mét, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Cửa xe được mở ra, bốn thanh niên cùng xuống xe, sau đó đi về phía bên này.
"Tiểu tử, diễm phúc không cạn nhỉ? Một với bốn, không cảm thấy quá tham lam sao?" Nói chuyện là thanh niên đeo kính mác, hắn ta nhìn Hạ Chí, dường như có chút hâm mộ và ghen ghét.
"Này, chớ ở nơi đó nói hươu nói vượn, Hạ lão sư là lão sư của chúng ta!" Ngô Ý la một câu.
"Lão sư? Nha, thú vị lắm, nam lão sư dẫn theo một đám nữ sinh hơn nửa đêm ra ngoài lượn." Thanh niên tóc húi cua làm ra vẻ quái dị, "Ta nói này tiểu tử, mới vừa rồi bốn mỹ nữ này nói mấy người chúng ta là lưu manh, ngươi cảm thấy có phải chúng ta nên đùa giỡn lưu manh một chút không?"
"Lưu manh có rất nhiều loại, loại nữ lưu manh chặn đường nữ sinh như các ngươi gần như có thể tính là cấp thấp nhất." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Thảo, tiểu tử ngươi còn rất chảnh..."
"Mẹ trứng, con hàng này làm như rất trâu bò."
"Thịt hắn!"
"Nhìn đã thấy khó chịu!"
Bốn thanh niên lập tức phát nổ, một bộ xoa tay muốn xông lên đánh người.
"Các ngươi biết học giỏi thể dục có lợi ích gì không?" Hạ Chí lại nhìn bốn nữ sinh, "Ừm, một trong số những lợi ích là có thể đánh lưu manh giống ta."
Hạ Chí nói xong đầu tiên là một tát đập tên thanh niên đeo kính mác ngã xuống đất, sau đó hắn lại trở tay một tát đập ngã một thanh niên khác, đồng thời trong miệng còn nói: "Đánh mấy tên lưu manh này cần sức lực tương đối lớn, đoán chừng tạm thời các ngươi không thể học theo được."
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên Hạ Chí lăng không đá một đá, đá một thanh niên khác ngã xuống đất: "Một chiêu này thoạt nhìn rất tuấn tú, thế nhưng tốt nhất là các ngươi đừng học, các ngươi muốn học thì phải học chiêu tiếp theo này."
Vừa dứt lời, Hạ Chí một cước đạp trúng hạ bộ của thanh niên tóc húi cua: "Đối với nữ sinh các ngươi, đây là phương pháp tốt nhất để đánh lưu manh."