Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 865 - Chương 864: Phương Pháp Tốt Nhất Để Đánh Lưu Manh (2)

Chưa xác định
Chương 864: Phương pháp tốt nhất để đánh lưu manh (2)

"A..." Thanh niên tóc húi cua phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai tay che hạ bộ té trên mặt đất.

"Thấy điểm khác biệt rồi chứ?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc nhìn bốn nữ sinh.

"Hình như đúng là chiêu này hữu hiệu nhất, nhìn hắn ta xem, có vẻ rất thê thảm." Hai mắt Ngô Ý đảo nhanh như chớp, "Chẳng qua Hạ lão sư, ta vẫn cảm thấy chiêu bay lên đá kia đẹp trai nhất!"

"Ta cũng cảm thấy bay lên đá rất đẹp trai, Ngô Ý, hay chúng ta tìm cơ hội luyện một chút đi." Từ Hân Nghi đưa tới, "Ngươi làm người bồi luyện cho ta."

"Nghĩ hay quá nhỉ, ngươi tìm nam sinh làm bồi luyện cho ngươi đi!" Ngô Ý hừ một tiếng.

Hạ Chí lại trực tiếp đi tới bên cạnh BMW, mở cửa xe ngồi xuống: "Tất cả lên đi."

"Oa, rốt cục cũng có xe ngồi!" Ngô Ý lập tức hưng phấn lên, vội vàng chạy tới, "Trần Vũ San, ngươi ngồi ghế lái phụ!"

Bốn nữ sinh vốn đói bụng đến không muốn nhúc nhích, hiện tại có xe đương nhiên đám người cầu còn không được, về phần xe này tới bằng cách nào, các nàng không thèm để ý.

Chẳng qua, khi xe lăn bánh, Ngô Ý lại hơi hiếu kỳ hỏi: "Hạ lão sư, ngươi làm như vậy có thể tính là cướp xe không?"

"Cái này gọi là trưng dụng." Hạ Chí không nhanh không chậm nói.

"Như vậy cũng được?" Ngô Ý bĩu môi, trong lòng thầm nói, không phải chỉ có cảnh sát mới có thể trưng dụng xe cộ sao? Vì sao lão sư cũng được?

"Này, Ngô Ý ngươi không muốn đi xe về thì xuống đi!" Từ Hân Nghi nhìn Ngô Ý với ánh mắt khinh bỉ.

Lúc này rốt cục Ngô Ý cũng không nói thêm gì nữa, nàng không muốn xuống xe đâu.

Xấp xỉ mười lăm phút sau, xe ngừng lại.

"Oa, gian hàng đồ chín!"

"Có ăn rồi!"

"Quá tốt rồi!"

"Ta đã sắp chết đói!"

Ngô Ý là người đầu tiên phát hiện gian hàng đồ chín ở ven đường, bốn nữ sinh lập tức hưng phấn lên, ngay cả Trần Vũ San tương đối nhát gan cũng hoan hô. Sau đó không đợi Hạ Chí nhắc nhở, các nàng đều rất tự giác xuống xe, bất chấp tất cả vọt thẳng về phía gian hàng.

"Ông chủ, ta muốn mười xiên thịt một xiên rau hẹ một xiên cá nướng còn có một phần cơm chiên..." Ngô Ý trực tiếp gọi đồ ăn, Từ Hân Nghi Trần Vũ San La Đan cũng không lạc hậu, lập tức bắt đầu chọn đồ ăn mình thích.

Gọi món xong, các nàng lập tức tìm bàn lớn ngồi xuống, Ngô Ý lại lẩm bẩm: "Thấy đồ ăn khiến ta càng đói bụng hơn, ta phát hiện hiện tại ngay cả thịt sống ta cũng có thể nuốt xuống."

"A, dường như chúng ta quên chọn chút đồ ăn cho Hạ lão sư." Đột nhiên Trần Vũ San nhớ tới chuyện này.

"Không cần phải quan tâm tới ta, các ngươi cứ ăn phần mình là được." Lúc này Hạ Chí cũng đã xuống xe.

Quán này làm đồ ăn rất nhanh, mấy phút đồng hồ sau đã bắt đầu có xiên nướng được đưa tới, bốn nữ sinh đã rất đói bụng tranh giành cướp đoạt, khiến những người khác trong quán sôi nổi liếc nhìn.

Đủ qua mười mấy phút tốc độ ăn của bốn người các nàng mới bắt đầu chậm lại, Ngô Ý và Từ Hân Nghi càng vừa ăn vừa chơi di động, sau đó Ngô Ý lại đột nhiên oa một tiếng: "Không thể nào?"

"Ngươi lại sao nữa? Cả ngày kinh ngạc." Từ Hân Nghi hơi mất hứng.

"Ngươi không xem nhóm lớp sao? Cha Trần Kỳ gặp phải chuyện lớn rồi!" Ngô Ý nói nhanh: "Bọn họ nói thủ phủ giết người bị bắt."

"A? Không thể nào?" Từ Hân Nghi ngẩn ra, Trần Vũ San và La Đan cũng đều tỏ vẻ giật mình, hiển nhiên trước đó các nàng cũng không biết tin tức này.

Sau đó bốn người các nàng cũng bắt đầu xem tin tức, mà vừa xem, đương nhiên các nàng cũng xác định được tin này là sự thực.

"Hạ lão sư, làm sao bây giờ? Ta thấy rất nhiều người nói, sợ rằng sân vận động của trường chúng ta không thể xây được nữa." Ngô Ý ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, dáng vẻ có chút bận tâm.

Thật ra học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn rất mong đợi sân thể dục kia, mà mỗi người đều biết, tiền xây sân thể dục là do phụ thân Trần Kỳ Trần Thiên Thành trả, hiện tại Trần Thiên Thành xảy ra chuyện, rất có thể hạng mục này sẽ không được thực thi.

"Loại chuyện này các ngươi không cần quan tâm." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không căng thẳng, "Nếu như các ngươi ăn no rồi, vậy chúng ta đi thôi."

"A, ta còn chưa ăn no!" Ngô Ý vội vàng nói.

"Ta cũng còn chưa ăn no đâu!" Từ Hân Nghi hô một câu, "Ông chủ, lại thêm mười xiên thịt!"

Kết quả là rốt cục bốn người các nàng cũng bắt đầu tiếp tục chiến đấu hăng hái với thức ăn, tuổi các nàng vốn là tuổi có thể ăn có thể ngủ, đột nhiên bị đói bụng cả ngày, các nàng thật sự chịu đủ.

"Huynh đệ, đó là BMW của ngươi?" Trước mặt Hạ Chí đột nhiên xuất hiện một người, một nam nhân chừng ba mươi tuổi.

"Có thể tính là." Hạ Chí hờ hững trả lời một câu.

"À, đó là Maybach của ta." Nam nhân này dùng ngón tay chỉ về phía một chiếc xe khác, "Mua hơn năm trăm vạn."

Ven đường thật sự có một chiếc Maybach đang đậu, còn rất mới.

"Rất rẻ." Hạ Chí hời hợt nói.

"ĐM, rất rẻ?" Nam nhân lái Maybach lập tức khó chịu, "Chiếc BMW nát của ngươi bán trăm vạn không ai mua, ngươi lại còn dám nói Maybach của ta rất rẻ? Ta nói huynh đệ, ngươi chạy BMW ra ngoài trang bức cũng thôi đi, chẳng lẽ ngươi không biết khiêm tốn một chút sao? Nhìn xem ta, ta lái Maybach cũng không mang theo bốn mỹ nữ tới đây khoe khoang như ngươi?"

Thì ra người nọ đang ghen ghét. Thật ra chuyện này cũng bình thường, bốn nữ sinh trước mắt đều chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tuy không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng đều là mỹ nữ trẻ trung chân chính. Một mình Hạ Chí dẫn theo bốn mỹ nữ tới đây ăn đồ ăn, mà bốn người các nàng lại có thể ầm ĩ sung sướng. Kết quả những người khác không biết quan hệ chân chính giữa Hạ Chí và các nàng, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment