"Đầu tiên, hơn năm trăm vạn quả thật rất rẻ, thứ hai, ta không phải huynh đệ ngươi, tiếp nữa, các nàng là học sinh của ta, sau cùng, ta kiểm tra ngươi một chút, cảm thấy người vừa xấu lại ngu xuẩn giống như ngươi vậy, hẳn không thể tìm được bạn gái, cho nên ngươi mới tới đây ăn đồ ăn một mình." Hạ Chí không nhanh không chậm nói.
"Ta cảm thấy trình độ này của Hạ lão sư không làm lão sư ngữ văn thực sự rất đáng tiếc!" Ngô Ý ở đó cảm khái.
"Cái này không được gọi là khẩu tài, Hạ lão sư chỉ rất giỏi mắng chửi người thôi." Từ Hân Nghi mở miệng nói.
"Kỹ xảo mắng người cũng là một loại khẩu tài." Trần Vũ San nhỏ giọng nói.
"Hạ lão sư thật đúng là có tiền tùy hứng, hơn năm trăm vạn cũng nói rẻ." La Đan lại quan tâm tới những lời này.
"Thảo, ngươi có biết nói chuyện không vậy? Lão tử xấu chỗ nào? Lão tử ngu xuẩn chỗ nào?" Vừa nhìn đã thấy nam nhân lái Maybach thuộc loại người tính tình tương đối nóng nảy, "Còn có, ai mẹ nó nói lão tử tới đây ăn một mình? Lão tử dẫn theo anh em cùng đi!"
"Tiểu tử, ngươi thích trang bức không phải là lỗi của ngươi, nhưng lái chiếc BMW nát đi ra trang bức thì chính là ngươi không đúng." Bên cạnh lại vang lên một giọng nói, người nói chuyện cũng là một nam nhân, chừng ba mươi tuổi, hiển nhiên hắn ta chính là anh em trong miệng người lái chiếc Maybach này.
Người anh em này nhìn về phía mấy sinh nữ đang vui vẻ ăn uống bên cạnh, lại mở miệng nói: "Mấy vị tiểu mỹ nữ, BMW đã sớm thành hàng thông thường, các ngươi có muốn ngồi Maybach hóng gió một chút xkhông?"
"Các ngươi lái Maybach đi ăn là vì tán gái sao?" Ngô Ý quay đầu nhìn người anh em này, một bộ ngạc nhiên.
"Đều là gài bẫy!" Từ Hân Nghi cảm khái.
"Sáo lộ này thật không ra gì." La Đan nhỏ giọng thầm thì.
"Quá LOW rồi." Trần Vũ San nhỏ giọng đưa ra kết luận.
"Tài nghệ này quả thật quá kém." Hạ Chí lắc đầu đứng lên, thuận tay cầm lên một băng ghế nhỏ.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Sắc mặt người lái Maybach lập tức đại biến.
"Oa, lại muốn đánh nhau sao?" Ngô Ý hơi hưng phấn lên.
"Ngươi có biết biểu hiện của có tiền chân chính là gì không?" Hạ Chí nhìn người lái Maybach, thản nhiên nói: "Không phải là kiểu lái một chiếc xe rởm như ngươi liền cảm thấy mình rất có tiền, mà là giống như ta vậy..."
Hạ Chí vừa nói vừa cầm băng ghế đi tới ven đường, sau đó đập thẳng về phía kính chắn gió BMW, rầm một tiếng, kính chắn gió cứ bị đập vỡ như vậy.
"Thổ hào chân chính bỏ tiền chưa bao giờ đau lòng, ngươi có dám đập xe của mình sao?" Hạ Chí nhìn người lái Maybach, lười biếng hỏi.
Trong tiệm, không ít người đã bị nơi này hấp dẫn lực chú ý, đặc biệt là khi Hạ Chí đập BMW càng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người tới đây.
"ĐM, đây là có người đang so độ giàu có?"
"Hình như là vậy."
"Có tiền tùy hứng, BMW nói đập liền đập."
"Màn trang bức này, ta cho điểm tối da..."
Một đám người vừa ăn xiên nướng vừa xem náo nhiệt, không ít người đều đang ngó chừng thanh niên lái Maybach, muốn nhìn xem liệu hắn ta có nỡ đập xe mình không.
"Người anh em, đừng xung động, xe này của ngươi giá hơn năm trăm vạn, mà cái xe kia lại không được một trăm vạn, thiệt thòi." Người anh em của thanh niên lái Maybach đứng bên cạnh khuyên nhủ, hắn at biết bằng hữu mình rất xung động, nếu không hắn ta đã không vì thấy người khác dẫn theo bốn nữ nhân ra ngoài ăn xiên nướng chung liền chạy tới gây sự.
"ĐM, ngươi đập cái xe nát đã muốn lão tử đập Maybach, ngươi tưởng lão tử là kẻ ngu sao?" Người lái Maybach tỏ vẻ rất khó chịu, "Cái xe cùi kia của ngươi có thể so với xe của ta sao?"
Oanh!
Hạ Chí cầm lấy băng ghế lại đập lên trên BMW, một cánh cửa lập tức bị nện tới quắt vào trong một chút, sau đó, động tác của hắn cũng không ngừng, tiếp tục cuồng đập BMW một trận.
"Không có tiền thì đừng trang bức có tiền ra ngoài tán gái." Hạ Chí hờ hững nói xong câu đó liền xoay người đi về phía đám người Ngô Ý, lời của hắn tuy nhẹ bỗng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng miệt thị.
BMW đã bị nện đến hoàn toàn biến dạng, trên cơ bản đã tương đương với triệt để bị hủy, mà một đám người ở chung quanh lại ngẩn người, người này thật đúng là thổ hào, thật mẹ nó có tiền tùy hứng, BMW chừng trăm vạn lại nói đập liền đập, về phần vị lái Maybach kia, đừng xem xe hắn ta đắt hơn, nhưng đúng là không cách nào sánh với người ta thật.
Ngươi có tài sản mấy trăm vạn cũng không tính là gì, người ta ngay cả thứ giá trăm vạn cũng có thể tùy tiện ném đi, đây mới thật sự là có tiền!
"ĐM, con hàng này là kẻ hung hãn!" Ngay cả người anh em của thanh niên lái Maybach cũng ở bên cạnh tự lẩm bẩm, quá độc ác, chỉ vì trang bức một chút mà trực tiếp đập nát BMW, con hàng này phải có bao nhiêu tiền mới tùy hứng như vậy?
Sắc mặt tài xế Maybach lúc đỏ lúc xanh, giờ khắc này, dường như hắn ta cảm thấy tất cả mọi người đang cười nhạo hắn ta. Hắn ta lái Maybach đến đây ăn vốn là vì muốn trang bức, nhưng hiện tại thì hay rồi, trang bức không thành ngược lại bị người tàn nhẫn đánh mặt.
"Thảo, không phải chỉ là một chiếc xe sao?" Thanh niên lái Maybach nổi giận gầm lên một tiếng, "Không phải hơn năm trăm vạn thôi sao? Lão tử cũng dám đập!"
Trong lúc rống giận, người lái Maybach cũng cầm lấy một băng ghế, sau đó hướng về phía Maybach của bản thân mình điên cuồng đập một trận, cũng nện tới Maybach hoàn toàn thay đổi.
Bốn phía lại là một mảnh sợ hãi thán phục, nhưng mọi người lại vẫn cảm thấy người lái Maybach này càng giống như trúng phép khích tướng, xem người ta xem, khi đập BMW hời hợt vô cùng, đó là hoàn toàn không quan tâm.