Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 867 - Chương 866: Vĩnh Viễn Không Nên Đập Đồ Đạc Của Mình (2)

Chưa xác định
Chương 866: Vĩnh viễn không nên đập đồ đạc của mình (2)

Bên này tài xế đập Maybach xong lại hướng về phía Hạ Chí rống giận: "Thảo, ngươi đập cái BMW đã tưởng mình ghê gớm lắm? Ngươi có gan thì lái Maybach đến đập đi?"

"Chỉ có người ngu xuẩn chân chính như ngươi mới có thể tự nhiên đi đập xe của mình." Hạ Chí lười biếng nói.

"Thảo, ngươi nha, chẳng phải lúc đó ngươi cũng đập phá xe sao?" Người lái Maybach giận dữ nói.

"Nếu không sao ta lại nói ngươi ngu xuẩn đây?" Hạ Chí lắc đầu, "Chiếc BMW này cũng không phải của ta."

Phốc!

Trong tiệm chí ít cũng có ba người phun đồ ăn ngay tại chỗ, vừa rồi con hàng này trang bức lâu như vậy, thổ hào tùy hứng, kết quả xe hắn đập lại có thể không phải của hắn?

"Ta đi, có phải không vậy? Con hàng này đập BMW của người khác?"

"Chẳng trách, đập xe của người khác đương nhiên không đau lòng."

"Nhưng đập xe của người khác cũng phải bồi thường tiền đúng không?"

"Ta đoán chừng chắc chắn hắn không cần bồi thường..."

Một đám người ở đó nghị luận, Ngô Ý càng bày ra vẻ mặt sùng bái nhìn Hạ Chí: "Hạ lão sư, ngươi thật lợi hại, chắc chắn người kia sẽ bị ngươi chọc tức chết!"

"Ngươi, ngươi nói, kia, xe kia thật không phải của ngươi?" Người lái Maybach vẫn có vẻ khó mà tin được, lúc này đúng là hắn ta có loại cảm giác sấm sét giữa trời quang, hắn ta vất vả lắm mới dám cắn răng đập xe mình, kết quả lại lọt vào hố của đối phương?

Nếu đập xe xong mà có thể trang bức, thuận tiện cua gái, cũng có thể tính là đáng giá, nhưng hiện tại chỉ sợ mỗi người ở đây đều coi hắn ta thành ngu ngốc!

"Các học sinh, thân làm giáo viên của các ngươi, ta muốn dạy cho các ngươi một đạo lý, đó chính là vĩnh viễn không nên đập đồ đạc của mình." Hạ Chí không để ý đến người lái Maybach, chỉ làm ra vẻ rất nghiêm túc nói với bốn người Ngô Ý.

"Đã biết, Hạ lão sư!" Lần này bốn nữ sinh trăm miệng một lời.

Mà nghe được xưng hô của các nàng, mọi người phát hiện, thì ra bốn nữ hài tử này thật sự là học sinh của Hạ Chí.

"Thảo, khốn kiếp, lão tử chơi chết ngươi..." Người lái Maybach thật sự bị giận điên, hắn ta giơ băng ghế lên, phóng về phía Hạ Chí.

Bốn phía vang lên vô số tiếng hô kinh ngạc, con hàng này làm vậy là muốn liều mạng với người!

"Ôi, tên ngu xuẩn kia, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, ta là giáo viên thể dục." Giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên, mà hắn mới vừa dứt lời, người lái Maybach đã vọt tới trước mặt hắn, vung băng ghế lên đập về phía hắn.

Hạ Chí cũng không tránh né, chỉ rất tùy ý mà đá ra một đá, ngay lập tức, người lái Maybach cả người cả băng ghế đều bay ngược ra sau, nặng nề ngã trên mặt đất.

Người lái Maybach hừ một tiếng đau đớn, có ý đồ đứng lên, nhưng đột nhiên hắn ta lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau đó trực tiếp hôn mê.

"Ông chủ, tính tiền." Lúc này Hạ Chí mới hờ hững hô một câu.

"Hạ lão sư, chúng ta còn chưa ăn xong đâu." Ngô Ý vội vàng nói.

"Cơm ăn no bảy phần, ăn quá no cũng không tốt." Hạ Chí không chút hoang mang nói một câu, "Lại nói, chúng ta còn có việc."

Hạ Chí nhanh chóng trả tiền, sau đó lại xoay người rời đi, mắt thấy Hạ Chí rời đi, cho dù bốn nữ sinh còn muốn ăn nhưng cũng chỉ có thể theo chân rời khỏi.

"Khi báo cảnh sát nhớ phải nói cho cảnh sát biết, ta là Hạ Chí, là Hạ Chí trong hai mươi bốn tiết khí kia." Hạ Chí vừa đi vừa không chút hoang mang nói một câu, đám người phía sau cảm khái, đây mới gọi là trang bức, chọc người ta tức điên còn đánh người ta hộc máu, sau đó rõ ràng còn dám lưu lại tên.

"Hạ lão sư, chúng ta lại không có xe." Lúc này Ngô Ý lại oán trách.

"Không cần xe, chúng ta lập tức tới ngay." Lần này Hạ Chí nói lời giữ lời, hắn dẫn theo bốn nữ sinh đi về phía trước thêm vài phút đồng hồ, sau đó quẹo cua, lại đi thêm mấy trăm mét, sau đó bọn họ liền ngừng lại.

Mà lúc này đây, bốn nữ sinh đều phát hiện, các nàng đang đứng trước cửa một khách sạn.

"Hạ lão sư, lẽ nào ngươi vẫn luôn ở trong khách sạn?" Ngô Ý có chút kinh ngạc, "Không phải ngươi đang ở cùng Tô lão sư sao?"

"Ta dẫn các ngươi đi vào đánh người." Hạ Chí thản nhiên nói.

"A, ta nghĩ ra rồi, lão sắc quỷ kia đã kêu chúng ta tới khách sạn này!" Đột nhiên Trần Vũ San hơi kích động.

"Đúng vậy, ta cũng nhớ tới!" Ngô Ý cũng kích động lên, "Hạ lão sư, ngươi dẫn chúng ta đến đánh lão lưu manh kia sao?"

Hạ Chí không trả lời câu hỏi của Ngô Ý, chỉ trực tiếp đi vào trong khách sạn.

Bốn nữ hài cũng theo thật sát, lúc này trong lòng các nàng đều có chút kích động, thì ra Hạ lão sư vẫn tới giúp các nàng hả giận, lão sắc quỷ muốn quy tắc ngầm các nàng kia đêm nay nhất định sẽ bị đòn!

Lúc này, bên ngoài mấy ngàn dặm, thâm sơn.

Trong một ngọn núi bị móc rỗng nào đó, trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ, hơn trăm người đang cử hành hội nghị.

"Mấy tháng này, Ẩn Môn ta luân phiên bị thương nặng, thân là môn chủ Ẩn Môn, ta không thể ngồi yên không để ý đến, cho nên từ thời khắc này, ta sẽ tự mình ra tay, lấy lại vinh quang thuộc về Ẩn Môn chúng ta..." Một giọng nói trầm thấp phát ra từ một nam nhân toàn thân bị bao phủ dưới hắc bào, mà hắn ta chính là môn chủ của Ẩn Môn thần bí.

Nhưng lại đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng ngắt lời môn chủ Ẩn Môn: "Ẩn Môn sẽ khôi phục vinh quang của nó, nhưng vinh quang của nó trong tương lai lại không có liên quan gì tới ngươi, ngươi, không xứng chức!"

Bình Luận (0)
Comment