Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 868 - Chương 867: Ảnh Môn (1)

Chưa xác định
Chương 867: Ảnh môn (1)

"Ai? Đi ra!" Môn chủ Ẩn Môn quát khẽ một tiếng, trong giọng nói có tức giận rất rõ ràng, đường đường là môn chủ lại bị người nói không xứng chức, hơn nữa còn bị nói ngay trước mặt trăm môn nhân, đây quả thực là khiêu khích lớn nhất!

Trong đại sảnh, trên mặt hơn trăm thành viên Ẩn Môn có vẻ kinh dị, bọn hắn muốn tìm nơi âm thanh phát ra, lại phát hiện bọn hắn vốn không cách nào tìm được người mới vừa cất lời kia.

"Ta ở chỗ này!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, lần này, rốt cục mọi người cũng có thể bắt được chuẩn xác nơi âm thanh phát ra, sau đó tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía trong đại sảnh.

Một bóng người nhìn rất hư ảo xuất hiện ở nơi đó, đó là một người dường như không có thực thể, thoạt nhìn có vẻ hết sức quỷ dị, mà giờ khắc này, miệng hư ảnh đang khẽ khép khẽ mở, giọng nói tiếp tục phun ra từ trong miệng hắn ta: "Thân là môn chủ Ẩn Môn, ngươi đã sớm quên mất lai lịch chân chính của Ẩn Môn, ngươi cũng không hề biết nhiệm vụ chân chính của Ẩn Môn!"

"Ngươi là ai? Không nên tiếp tục dùng tà thuyết mê hoặc người khác!" Môn chủ Ẩn Môn trầm giọng quát lên.

"Tên thật của Ẩn Môn không phải ẩn trong ẩn giấu, mà là ảnh trong ảnh tử, chúng ta là Ảnh Môn chứ không phải Ẩn Môn, mà ta, huyễn ảnh, mới thật sự là môn chủ!" Hư ảnh này lại chính là huyễn ảnh đã tránh được một kiếp từ trong tay Hạ Chí, hắn ta lạnh lùng nhìn môn chủ Ẩn Môn, tiếp tục nói: "Hiện tại, ta muốn lấy lại chức môn chủ vốn thuộc về ta!"

"Chỉ bằng mấy câu nói của ngươi..." Môn chủ Ẩn Môn hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn ta còn chưa dứt lời đã đột nhiên phát hiện chính mình lâm vào bóng tối vô cùng vô tận.

Không chỉ là hắn ta, toàn bộ người trong đại sảnh đều phát hiện mình đã lâm vào bóng tối vô cùng vô tận, một luồng lực lượng cường đại đang bao phủ lấy bọn hắn, tựa như lúc nào cũng có thể thôn phệ bọn hắn!

"A..." Trong bóng tối, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào trong tai mỗi người, mà tiếng gào thảm này nghe có vẻ quen thuộc vô cùng, chính là giọng nói thuộc về môn chủ Ẩn Môn.

Tiếng kêu thảm thiết kia tràn ngập hoảng hốt, mà loại thảm thiết kinh khủng này dường như đã kéo dài rất lâu. Nghe được tiếng gào thảm của môn chủ Ẩn Môn, mỗi người trong bóng đêm đều cảm thụ được cảm giác sợ hãi thật sâu.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên ngừng lại, mà một giây sau, mọi người phát hiện, hắc ám có thể thôn phệ bọn hắn bất cứ lúc nào cũng đột nhiên biến mất, trong nháy mắt sảnh lớn lại đèn đuốc sáng trưng, nhìn vẫn xanh vàng rực rỡ, thế nhưng lúc này, trong lòng mỗi người đều có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

"Từ giờ trở đi, ta là môn chủ của các ngươi, với bên ngoài chúng ta vẫn Ẩn Môn, nhưng mỗi người các ngươi đều phải nhớ kỹ, cái tên chân chính của chúng ta là Ảnh Môn!" Giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai mỗi người, mà mọi người cũng cùng nhau ngẩng đầu, trên vị trí vốn thuộc về môn chủ Ẩn Môn có một hư ảnh đang ngồi, mà vậy lại chính là huyễn ảnh.

"Thuộc hạ tham kiến môn chủ!" Một người kịp phản ứng đầu tiên, khom mình hành lễ.

"Thuộc hạ tham kiến môn chủ!" Hơn trăm người trăm miệng một lời, cùng nhau hành lễ.

Loại hoảng hốt khi thân thể chìm trong bóng tối kia đã để lại dấu ấn thật sâu trong lòng mỗi người, giờ khắc này, không người nào dám cãi lời huyễn ảnh.

Tô thành, trong khách sạn, Hạ Chí rất trực tiếp đạp cửa một gian phòng.

Trong phòng, một nam nhân hói đầu hơn năm mươi tuổi đang cởi quần áo, mà trong toilet, rõ ràng có một nữ nhân đang tắm.

"Đánh hắn ta." Hạ Chí lười biếng nói một câu, "Dùng chiêu hữu hiệu nhất trước."

Vẫn là Ngô Ý có động tác nhanh nhất, nàng lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt nam nhân hói đầu, một cước đá vào đũng quần hắn ta.

"Ta tới thử phi cước một phen!" Thấy nam nhân hói đầu đau đến khom lưng, Từ Hân Nghi đã tới một phi cước, khoan hãy nói, phi cước này còn rất đẹp đây, trực tiếp có thể đá ngã nam nhân hói đầu.

"Hai người các ngươi đừng đứng nhìn nữa." Hạ Chí nhìn về phía La Đan và Trần Vũ San, sau đó hai nữ hài này rốt cục cũng đi lên, dùng chân đá nam nhân hói đầu đã té xuống đất.

Nam nhân hói đầu này tự xưng âm nhạc gia, rất nhiều năm trước hắn ta đã từng hát một bài có thể miễn cưỡng tính là hot, sau đó, suốt mấy năm nay, hắn ta bắt đầu đảm nhiệm chức giám khảo trong đủ loại cuộc thi ca nhạc, dùng đủ loại quy tắc ngầm các thí sinh dự thi, vì thế mỗi một lần thi đấu, mặc dù đại đa số thí sinh không mắc mưu, nhưng hắn ta vẫn luôn có thể thành công một hai lần. Tối hôm qua hắn ta ngủ với một người, đêm hôm nay dường như hắn ta lại sắp ngủ với một người khác nữa, hiện tại người ta còn đang tắm đây.

Nhưng hiện tại đột nhiên có bốn nữ hài tử xuất hiện, đánh hắn ta một trận no đòn, vừa vào đã không nói hai lời, trực tiếp đánh hắn ta kêu rên liên hồi. Vào lúc hắn ta còn chưa thể làm rõ tình trạng trước mắt, hắn ta đã bị đánh hôn mê.

"Hạ lão sư, hình như hắn ta đã bất tỉnh!" Rốt cục Ngô Ý cũng ngừng lại.

"Ừm, chúng ta có thể đi." Hiển nhiên Hạ Chí cũng chỉ dẫn các nàng đến đánh nam nhân hói đầu này một chút mà thôi.

"Quách lão sư... A!" Đúng lúc này, cửa phòng tắm được mở ra, một nữ hài tuổi còn trẻ trùm khăn tắm đi ra, giọng nói rất kiều mị, chỉ có điều rất nhanh nàng đã phát hiện không đúng, lên tiếng kinh hô, "Ngươi, các ngươi..."

"Không biết xấu hổ!" Ngô Ý nhổ một ngụm nước bọt với nữ hài kia, sau đó lại đi theo sau lưng Hạ Chí ra ngoài, ba nữ sinh khác đương nhiên cũng theo ra khỏi gian phòng.

Đương nhiên các nàng không cần lo lắng tới việc giải quyết hậu quả, ngược lại, việc này đã có Hạ Chí xử lý.

Bình Luận (0)
Comment