Mà hiển nhiên Hạ Chí cũng sẽ không đích thân tiêu tốn thời gian giải quyết hậu quả, sau khi rời khỏi khách sạn, hắn lại dẫn theo bốn nữ sinh về tới Tô gia.
"Oa, chỗ này thật đẹp."
"Đúng là khu biệt thự cao cấp!"
"Thật xinh đẹp!"
Đi vào trang viên, bốn nữ sinh không ngừng sợ hãi thán phục, mặc dù đã rất khuya, nhưng rất nhiều nơi trong trong trang viên đều có ánh đèn, ánh đèn êm dịu chiếu xuống, toàn bộ trang viên có vẻ càng thêm mỹ lệ.
Nhưng trong trang viên này, thư xinh đẹp nhất hiển nhiên không phải cảnh sắc chung quanh. Đột nhiên Hạ Chí bước nhanh hơn, mà thuận theo phương hướng Hạ Chí, rốt cục mấy nữ sinh cũng thấy được một người, một tiên nữ mỹ lệ.
Váy trắng, tóc đen, cứ việc nàng còn đang ngồi trên xe lăn, nhưng nàng chính là phong cảnh xinh đẹp nhất trong trang viên này.
"Ngươi đã về rồi." Tô Phi Phi cười thản nhiên với Hạ Chí.
"Ừm, ta dẫn mấy học sinh đến cho ngươi." Hạ Chí cười dịu dàng một tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn về phía bốn người Ngô Ý, "Sau này các ngươi chính là học sinh của Phi Phi."
"Tô lão sư." Bốn nữ sinh rất khách khí chào hỏi Tô Phi Phi.
"Mấy người các ngươi đi nghỉ trước, sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho các ngươi." Hạ Chí nói với bốn nữ sinh.
Mà hắn mới vừa nói xong lời này, Tô Đình Đình đã xuất hiện trước mặt mọi người: "Ôi, mấy người các ngươi đi theo ta."
Thật ra bốn nữ sinh này cũng đều mệt mỏi, rất nhanh các nàng đã theo Tô Đình Đình rời đi, mà trên cỏ cũng chỉ còn lại Hạ Chí và Tô Phi Phi.
Hạ Chí lui về phía sau vài bước, ngồi trên cỏ, đối mặt với Tô Phi Phi, trên mặt lại lộ ra nụ cười ấm áp: "Phi Phi, đến bên cạnh ta ngồi đi."
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nàng lấy tay chống xe lăn, đứng lên, lại sau đó nữa, nàng đi về phía Hạ Chí.
Một bước, hai bước, ba bước, mặc dù có chút gian nan, nhưng nàng vẫn không ngã xuống.
Chỉ có điều, khi nàng đi tới trước mặt Hạ Chí, hai chân lại mềm nhũn, sau đó nàng liền ngã vào vòng ôm của Hạ Chí.
Sau đó, Tô Phi Phi và Hạ Chí sóng vai ngồi trên cỏ, lẳng lặng không nói gì.
Một lúc sau, Tô Phi Phi nhẹ nhàng nghiêng người, chậm rãi dựa thân thể mềm mại của mình lên trên người Hạ Chí, mà lúc này đây, rốt cục nàng cũng mở miệng phá vỡ loại yên tĩnh này: "Ngươi cố ý đưa các nàng đến cho ta, đúng không?"
"Ừm." Hạ Chí cũng không phủ nhận.
"Các nàng rất đặc biệt sao?" Tô Phi Phi lại hỏi.
"Không, thật ra các nàng rất bình thường." Hạ Chí lắc đầu, "Đương nhiên, trong số những người bình thường, các nàng có thể tính là tương đối xuất sắc."
Cười dịu dàng một tiếng, Hạ Chí tiếp tục nói: "Các nàng cũng không đặc biệt, nhưng ngươi có thể khiến các nàng trở nên đặc biệt, bởi vì, ngươi đặc biệt."
"Thật ra ta cũng có thể không đặc biệt." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói: "Cứ như vậy cũng rất tốt."
"Đã từng, ngươi vẫn luôn bị Tô gia trói buộc, sau đó ngươi lại bị Ẩn Môn trói buộc, tiếp sau đó nữa, trong năm năm, ngươi tự nhốt bản thân mình trong một không gian khép kín, ngươi như vẫn luôn dấn thân trong ngục giam, chẳng bao giờ có được tự do chân chính." Hạ Chí nhìn Tô Phi Phi, trong mắt có một chút trìu mến, "Ta sẽ không để cho ngươi tiếp tục ràng buộc bản thân mình, vẻ đẹp của ngươi, tài hoa của ngươi, chắc chắn phải được thế giới chú mục."
Tô Phi Phi dùng cặp mắt xinh đẹp của nàng nhìn Hạ Chí, không nói gì, cũng lẳng lặng nhìn như thế, hồi lâu, hồi lâu.
Sau đó, rốt cục nàng cũng nhẹ nhàng hỏi: "Bất luận ta ở đâu, ngươi cũng sẽ ở bên cạnh ta, đúng không?"
"Đương nhiên." Hạ Chí gật đầu.
Tô Phi Phi nở nụ cười, cười đến mức điềm mỹ dị thường, nàng không nói gì thêm, cũng chỉ tựa trên người Hạ Chí như thế, nhìn bầu trời.
Cứ việc nàng đã mất đi năng lực bay lượn, nhưng giờ khắc này, Tô Phi Phi lại cảm thấy mình đang bay, chẳng qua lần này, thứ bay không phải thân thể của nàng, mà là linh hồn của nàng.
"Phi Phi, chúng ta sắp phải đi." Hạ Chí lại mở miệng, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ.
"Ừm." Đối với chuyện này Tô Phi Phi cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, bởi vì nàng biết, chuyện ở Tô thành trên cơ bản đã được giải quyết, mà hắn cũng gần như đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện cho nàng.
Vào lúc nửa đêm, Hạ Chí rời khỏi Tô thành, mà đêm khuya này, Tô thành lại vẫn nằm trong trạng thái sôi trào nhốn nháo.
Trong Bố Y Cung, Liễu Uy đã tỉnh lại, mà hắn ta cũng tìm được muội muội Liễu Tuyền của mình. Cứ việc có rất nhiều chuyện khiến Liễu Uy cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ, Liễu Uy lại không có thời gian đi đào sâu nghiên cứu, bởi vì hiện tại hắn ta còn rất nhiều chuyện phải làm.
Đột nhiên Tào Bố Y nhận tội, thật ra nguyên nhân hắn ta sai người giết chết Tào Thực cũng rất đơn giản, Tào Bố Y muốn trở về Tào gia, mà Tào Thực lại là đối thủ lớn nhất của hắn ta.
Mà thật ra, người trực tiếp xuống tay giết chết Tào Thực chính là một y tá trong bệnh viện.
Lúc cảnh sát khám xét Tào gia cũng rất thuận lợi, vốn có đủ loại trở lực, nhưng dường như trong lúc bất chợt toàn bộ lực cản đều biến mất, Liễu Uy cũng đã nhận được quyền hạn lớn hơn, tuy không phải mỗi người Tào gia đều là hung thủ giết người, nhưng trên cơ bản mọi người đều hiểu, lần này Tào gia xong đời.
Đã từng là một trong tam đại gia tộc Tô thành, Tào gia và Tô gia đều bị thương nặng, ngược lại Liễu gia có Liễu Uy trổ tài, khiến người mơ hồ cảm thấy, sợ rằng lần này Liễu gia muốn quật khởi.
Trên thực tế, Liễu gia cũng đang hành động, đồng thời, thật ra Tô gia cũng đang hành động, nhưng bất luận là Liễu gia hay là Tô gia, đều đã báo tin rõ ràng cho mỗi người, đó chính là ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc Tô Phi Phi.
Đối với chuyện đã xảy ra ở Tô thành, Hạ Chí đã không còn quan tâm nữa, chẳng qua lúc này, Hạ Chí cũng không ở thành phố Thanh Cảng.