Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 870 - Chương 869: Thực Sự Không Ngọt (1)

Chưa xác định
Chương 869: Thực sự không ngọt (1)

Hạ Chí lại đi tới số hiệu U Linh Nữ Vương, nhưng lần này Hạ Chí cũng không đi tới vương cung của Hạ Mạt, mà là đi tới hoàng cung thuộc về hắn, cũng chính là khoang thuyền số 1 trước kia.

Trong hoàng cung rất sạch sẽ, cũng rất ngăn nắp, giường lớn trong phòng ngủ trông cũng rất thoải mái, đáng tiếc là Hạ Chí vẫn nằm trên ghế sofa như cũ.

Lần này vừa nằm đã hết cả một buổi tối, mãi đến sáng sớm, bên cạnh ghế sofa của hắn đột nhiên xuất hiện thêm một nữ cảnh quan gợi cảm, chính là Hạ Mạt.

Hạ Chí mở mắt nhìn Hạ Mạt, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: "Mới vừa tan tầm sao?"

"Biết rõ còn cố hỏi." Hạ Mạt hừ một tiếng, dáng vẻ hơi không được vui.

Hạ Chí từ trên ghế sofa ngồi dậy, tiếp tục hỏi: "Ăn điểm tâm chưa?"

"Không ăn." Hạ Mạt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lần này nàng lại có thể chủ động ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí.

"Khi còn bé ngươi ăn rất nhiều, vì sao hiện tại lại thường xuyên không ăn đây?" Hạ Chí lắc đầu, sau đó hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vóc người bốc lửa của Hạ Mạt không rời mắt, "Lẽ nào ngươi lo lắng mình béo lên? Ừm, thật ra cho dù ngươi có béo thêm chút nữa cũng không việc gì đâu."

"Ta sẽ không béo lên!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, có vẻ không được vui lắm, hiển nhiên nữ hài tử không thích nghe tới cái chữ béo này.

"Ừm, vậy đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn điểm tâm." Hạ Chí lôi kéo Hạ Mạt đứng lên, "Không cần cả ngày ẩn núp, cứ như vậy đi."

"Ăn ở đây luôn." Hiển nhiên Hạ Mạt không muốn tới chỗ khác.

"Ừm, cũng được, chúng ta đi đến phòng ăn." Hạ Chí tiếp tục lôi kéo Hạ Mạt đi ra phía ngoài.

Hạ Mạt trừng Hạ Chí, có chút mất hứng, rõ ràng nàng đã nói muốn ăn trong hoàng cung này, nhưng Hạ Chí cố ý hiểu sai.

"Ngươi chưa rửa mặt, cũng chưa đánh răng!" Hạ Mạt lạnh lùng nói.

"À, vậy ngươi chờ ta một chút." Hạ Chí buông Hạ Mạt ra, nhanh chóng chạy vào tẩy rửa vệ sinh, vài phút sau, hắn lại chạy ra.

Thấy Hạ Mạt còn đứng ở đó, Hạ Chí tỏ vẻ rất hài lòng: "Ừm, hiện tại khôn hơn, không nhân cơ hội chạy mất."

"Rõ ràng là ngươi không để ta chạy!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, một bộ rất không vui vẻ, nàng muốn chạy, kết quả lại phát hiện mình không cách nào chạy được.

"Đúng không?" Hạ Chí làm như ngạc nhiên lắm, "Ừm, nói chung là ngươi rất biết điều, ta dẫn ngươi đi ăn ngon."

Hạ Chí vừa nói vừa lôi kéo Hạ Mạt đi ra phía ngoài, thoạt nhìn Hạ Mạt không quá vui vẻ nhưng nàng cũng không nói thêm gì.

Hai người tay trong tay đi tới phòng ăn tự chọn, thật ra hiện tại trên số hiệu U Linh Nữ Vương vẫn có khách, mà lúc này trong phòng ăn tự chọn cũng có vài người đang ăn cơm, thấy Hạ Chí dẫn Hạ Mạt đi tới, có mấy nam nhân đều ném tới ánh mắt hâm mộ.

Cũng có người đang nói thầm trong lòng, vậy mà con hàng này lại có thể dẫn một nữ tử tới chơi trò đồng phục hấp dẫn!

Hiển nhiên, không ai cảm thấy Hạ Mạt là cảnh sát chân chính, bởi vì cho dù là cảnh sát chân chính cũng sẽ không làm như vậy, ngay cả khi đi chơi cũng phải mặc đồng phục cảnh sát. Dưới cái nhìn của bọn họ, hiển nhiên Hạ Mạt vì thỏa mãn ác thú vị của Hạ Chí cho nên mới mặc một thân đồng phục như thế tới chơi trò sắm vai.

"Muốn ăn gì?" Hạ Chí đã kéo Hạ Mạt ngồi xuống, hai người cũng không ngồi đối diện nhau mà ngồi ở cùng một bên bàn ăn.

"Không ăn." Hạ Mạt lạnh lùng đáp lại hai chữ.

"À, vậy ta đi chọn chút đồ ăn trước." Hạ Chí cũng không cưỡng cầu, đứng dậy đi tìm đồ ăn, không lâu sau hắn đã bưng mấy cái mâm nhỏ trở về.

Hạ Chí động đũa, Hạ Mạt cũng bắt đầu động đũa, Hạ Mạt vừa rồi còn nói không ăn lại trực tiếp cầm lấy mâm đồ ăn từ trong tay Hạ Chí, thậm chí nàng còn không cần đũa, trực tiếp lấy tay, nhưng nàng như vậy lại cứ khiến người cảm thấy hết sức mê người, đồng thời lại có thêm mấy phần đáng yêu.

"Trần Thiên Thành giết người thật?" Hạ Chí vừa ăn vừa rất tùy ý hỏi một câu.

"Ừm." Hạ Mạt trả lời.

"Có người động tay động chân không?" Hạ Chí lại hỏi.

"Có." Hạ Mạt trả lời rất đơn giản.

"Không tìm được người?" Hạ Chí lại hỏi.

"Không." Hạ Mạt tích chữ như vàng.

"Cần ta giúp một tay không?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.

"Không cần." Lần này Hạ Mạt rốt cục cũng trả lời được nhiều thêm một chữ.

"U Linh học viện của ngươi có cần ta giúp một tay không?" Hạ Chí lại hỏi.

"Không cần." Đáp án của Hạ Mạt vẫn không có thay đổi.

"Ừm, vậy há chẳng phải ta không có chuyện làm?" Hạ Chí cầm lấy một miếng dưa hấu, lẩm bẩm, sau đó lại đưa dưa hấu tới bên mép Hạ Mạt, "Không sao, cuối cùng ta cũng có thể tìm một chuyện để làm, tạm thời đút chút đồ ăn cho ngươi ăn."

Hạ Mạt cắn một miếng, sau đó lạnh lùng nói: "Không ngọt."

"Không ngọt sao?" Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó lại rụt dưa hấu trở về, tự mình cắn một miếng, sau cùng đưa ra kết luận, "Ừm, thực sự không ngọt."

Tiện tay ném dưa hấu lên bàn, Hạ Chí lại bắt đầu lấy một quả nho, nhét vào trong miệng Hạ Mạt: "Ăn cái này."

"Không ăn." Lần này Hạ Mạt cũng không há mồm, "Ta phải đi."

Hạ Mạt nói đi là đi, lập tức đứng dậy đi ra phía ngoài, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Hạ Chí.

"Vì sao không ăn đây?" Hạ Chí tự lẩm bẩm, sau đó lại nhét quả nho vào trong miệng mình, "Ăn rất ngon mà."

Hạ Chí tiếp tục không nhanh không chậm ăn bữa sáng, lại qua chừng nửa giờ, hắn mới đứng dậy rời khỏi phòng ăn, sau đó biến mất.

Trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Phòng làm việc của hiệu trưởng.

"Chào ngươi, Thu Đồng tiểu thư, ta là Thái Tiệp." Một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi đang bắt tay Thu Đồng, thiếu phụ này cũng không tính là quá xinh đẹp, nhưng lại có vẻ đoan trang tài trí, khí chất không tầm thường.

Bình Luận (0)
Comment