Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 872 - Chương 871: Eo Nhỏ Hơn Một Chút (1)

Chưa xác định
Chương 871: Eo nhỏ hơn một chút (1)

"Hạ lão sư!" Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt đồng thời xoay người, đồng thanh hô lên, trong giọng nói đều có kinh hỉ rất rõ ràng.

"Hai người các ngươi biết vừa rồi mình đã làm sai điều gì không?" Hạ Chí lắc đầu, "Các ngươi vừa phá hủy kinh hỉ ta chuẩn bị cho Đồng Đồng."

"Xấu hổ, Hạ lão sư, ta..." Quan Tiểu Nguyệt có vẻ hơi mất tự nhiên.

"Tới thao trường chạy hai vòng đi." Hạ Chí lười biếng nói.

"A? À, vâng, ta đi ngay." Quan Tiểu Nguyệt ngẩn ngơ, ngay sau đó lập tức gật đầu.

"Trần Kỳ, ngươi đi theo nàng đi." Hạ Chí còn nói thêm.

"Vâng, Hạ lão sư." Trần Kỳ cũng lên tiếng.

Quan Tiểu Nguyệt và Trần Kỳ mau chóng rời đi, mà Thu Đồng rốt cục cũng không thể nhịn được nữa: "Này, ngươi có bệnh sao? Trần Kỳ người ta vừa gặp phải chuyện lớn như vậy, vậy mà ngươi còn có thể phạt bọn hắn đi chạy bộ?"

"Thân yêu, chạy bộ cũng là một cách để giảm bớt đau lòng." Hạ Chí vừa nói vừa đi vào phòng làm việc, cười xán lạn với Thu Đồng, "Đồng Đồng, ta nhớ ngươi lắm, ngươi có nhớ tới ta không?"

Không đợi Thu Đồng trả lời, Hạ Chí đã dang hai cánh tay, tiếp tục nói: "Ừm, không cần trả lời, ta biết chắc chắn ngươi cũng nhớ ta, đến, ôm một chút đi."

"Ta không nhớ ngươi!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, giận không chỗ phát tiết, "Không phải ta kêu ngươi trong vòng nửa tháng đừng quay lại sao?"

"Không phải đã sớm đủ nửa tháng rồi sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên hỏi.

"Đến hết tuần này mới đủ nửa tháng, hôm nay mới thứ tư!" Thu Đồng tức giận nói, nàng mới không tin Hạ Chí không biết tính thời gian, gia hỏa này cố ý giả bộ hồ đồ.

"Ừm, nói như vậy hiện tại chỉ mới mười ngày sao?" Hạ Chí lẩm bẩm, "Nhưng vì sao ta cứ cảm thấy như đã qua mười năm?"

Lắc đầu, Hạ Chí cảm khái: "Đồng Đồng, chuyện này không thể trách ta, ta nhớ ngươi, mỗi ngày dài như một năm, cho nên với ta, nửa tháng đã sớm tới."

"Vậy sao ngươi không trở về từ ngay ngày đầu tiên?" Thu Đồng hừ một tiếng, nếu hắn sống một ngày bằng một năm thật, vậy một giờ chẳng khác nào nửa tháng.

"Thân yêu, là ta sai rồi, ta nên về sớm một chút." Hạ Chí trả lời ngay.

Thu Đồng trừng Hạ Chí, nàng có xung động muốn gia hỏa này rời đi nửa tháng, nhưng thật ra nàng đã ý thức được một việc, đó chính là chuyện này vốn không có chút ý nghĩa nào.

Trong mười ngày vừa qua, cứ việc không có Hạ Chí bên cạnh nàng, nhưng nàng lại có cảm giác Hạ Chí chẳng bao giờ rời đi, ngoại trừ tiểu nha đầu Charlotte thường xuyên nói về Hạ Chí bên tai nàng, những người khác cũng thường xuyên nhắc tới Hạ Chí trước mặt nàng, tựa như giáo viên trong trường học cũng thường hỏi thăm về Hạ Chí. Trên cơ bản, mỗi người đều muốn xem nàng và Hạ Chí là một chỉnh thể.

Đây còn chưa phải điều kỳ quái nhất, điều kỳ quái nhất là gia hỏa Hạ Chí này đã nói không liên hệ với nàng, nhưng cuối cùng hắn còn giả thành lừa đảo gọi điện thoại cho nàng chơi, điều này khiến nàng vốn không cách nào thật sự bình tĩnh suy nghĩ về quan hệ giữa hai người.

"Quên đi, ta lười nói với ngươi, ngươi theo Trần Kỳ tới cục cảnh sát đi." Trong lòng Thu Đồng có cảm giác vô lực, vốn dĩ nàng cảm thấy, chờ khi Hạ Chí rời đi một thời gian ngắn, có lẽ nàng sẽ biết được mình nên xử lý mối quan hệ giữa hai người như thế nào, thế nhưng mãi tới khi Hạ Chí trở lại, dường như mọi thứ không có gì thay đổi.

Hạ Chí vẫn là Hạ Chí kia, mà nàng, dường như cũng vẫn là nàng.

"Thân yêu, không ôm trước một chút sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Không ôm!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng còn đang nổi nóng đây.

"Được rồi, ta ngủ một lát trước." Hạ Chí duỗi lưng, sau đó đi tới bên cạnh sofa, trực tiếp nằm lên.

"Này, kêu ngươi tới cục cảnh sát, ngươi ngủ cái gì?" Thu Đồng tức giận nói.

Hạ Chí lại không phản ứng chút nào.

Thu Đồng có chút tức giận, giẫm lên giày cao gót lộc cộc đi tới bên cạnh sofa, tức giận nói: "Này, đừng giả bộ ngủ, mau đứng lên!"

"Đồng Đồng, ngươi đúng là càng ngày càng thông minh, cũng biết ta đang giả bộ ngủ." Hạ Chí mở mắt, sau đó lại đứng lên từ trên ghế sofa, cười xán lạn với Thu Đồng, "Được rồi, ôm một cái liền đi."

"Không ôm..." Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, thế nhưng mới vừa nói ra hai chữ này, nàng đã cảm thấy eo nhỏ bị thắt chặt, sau đó, Hạ Chí vốn không trưng cầu sự đồng ý của nàng đã ôm lấy nàng trước.

"Buông!" Thu Đồng có chút tức giận, câu nói tiếp theo bất giác bật thốt ra, "Đi tới cục cảnh sát mà ôm Hạ Mạt của ngươi đi!"

"Đồng Đồng, hình như ngươi gầy, eo hơi nhỏ hơn một chút." Hạ Chí nói rất chân thành: "Quả nhiên ta nên về sớm hơn, chắc chắn ngươi vì nhớ tới ta mà đã ăn ít đi nhiều."

"Ta không nhớ ngươi!" Thu Đồng nhấc chân muốn giẫm lên chân Hạ Chí, trong lòng lại ít nhiều gì cũng có chút chột dạ, tuy nàng không đến mức vì tên lưu manh Hạ Chí mà cơm nước không vô, nhưng khi gia hỏa này không có ở đây, đúng là thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nàng đều không được bình thường như trước kia, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không theo quy luật.

Vì thế, trong lòng Thu Đồng lại thầm nói, lẽ nào nàng gầy đi thật?

Chẳng qua, nếu như thắt lưng của nàng nhỏ đi, đó cũng là chuyện tốt.

"Nếu tên lưu manh này dám nói chỗ đó của ta nhỏ đi, ta sẽ..." Trong lòng Thu Đồng thầm nói, nhưng nàng còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên.

"Thân yêu, eo nhỏ cũng chẳng sao, thế nhưng nếu ngươi gầy đi, ngực cũng sẽ nhỏ theo..." Hạ Chí vừa nói vừa bắt đầu nhìn vị trí không nên nhìn, tựa hồ đang ước lượng lớn nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment