"Lưu manh!" Rốt cục Thu Đồng cũng tàn nhẫn đạp Hạ Chí một đạp, "Ngươi đi chết đi!"
Thu Đồng tức giận không thôi, tên lưu manh chết bầm này nói tới nói lui cũng chỉ là cảm thấy nơi nào đó của nàng nhỏ đi, quả thực là lẽ nào lại có cái lý ấy, dầu gì cũng là D, thế mà còn bị chê bé, không lớn bằng nơi đó của Hạ Mạt sao?
Trong lúc nhất thời, trên người Thu Đồng như xuất hiện luồng sức lực vô tận, nàng vừa dùng lực đã có thể đẩy Hạ Chí ra, sau đó nàng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Đi tìm Hạ Mạt của ngươi đi!"
Chuyện vốn kỳ lạ như vậy, cứ việc Hạ Chí đã rời đi mười ngày, mà trong mười ngày này rõ ràng hắn đã ở cùng với Tô Phi Phi, nhưng hiện tại, Thu Đồng vẫn đang ghen tuông với Hạ Mạt.
"Đồng Đồng, ngươi muốn để ta đi tìm người khác như vậy là không đúng." Hạ Chí nói rất chân thành: "Ừm, nhưng mà ta vốn yêu ngươi như vậy, cho nên rõ ràng ngươi muốn ta đi làm chuyện không đúng, nhưng ta vẫn sẽ đi."
Hạ Chí vừa nói vừa đi về phía bên ngoài phòng làm việc, đi tới cửa, hắn lại quay đầu nói một câu: "Honey, ta sẽ trở về ăn trưa với ngươi."
Không đợi Thu Đồng kịp phản ứng, Hạ Chí đã biến mất, mà Thu Đồng lại bị chọc tức, tên lưu manh này quá không biết xấu hổ, rõ ràng là chính bản thân hắn muốn đi tìm Hạ Mạt, lại còn nói nghe lời nàng!
Nhẹ thở hắt ra, Thu Đồng có chút vô lực ngồi xuống sofa, nàng đã từng nói với Hàn Tiếu, nàng muốn để Hạ Chí rời đi nửa tháng không phải vì khảo nghiệm Hạ Chí, mà là vì khảo nghiệm chính nàng.
Đây không phải nói dối, đúng là nàng muốn khảo nghiệm bản thân mình thật, nàng đang khảo nghiệm xem rốt cuộc bản thân mình có bao nhiêu tình cảm với Hạ Chí, nàng đang khảo nghiệm mình có thể hay rời khỏi Hạ Chí hay không, nhưng bây giờ, tuy Hạ Chí về sớm hơn một chút, nhưng khảo nghiệm này lại khiến nàng cảm thấy, bản thân mình đã thất bại.
"Thu Đồng à Thu Đồng, ngươi có thể có chút tiền đồ được không?" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng mình, "Ngươi không thể dứt khoát một chút, cách tên lưu manh này xa một chút sao?"
Thế nhưng, dường như đáp án của nàng lại là không thể thật.
Trong lúc nàng nghĩ muốn cách xa Hạ Chí một chút, trong đầu nàng vẫn luôn không tự chủ được mà xuất hiện đủ loại chuyện Hạ Chí đã làm cho nàng. Trong hơn một tháng vừa rồi, những chuyện Hạ Chí đã làm vì nàng còn nhiều hơn chuyện mà bất kỳ người nào khác đã từng làm vì nàng, thậm chí ngay cả là gia gia đã từng đối xử tốt với nàng nhất cũng không thể vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy.
"Thu Đồng à Thu Đồng, nữ hài tử không thể vì cảm kích một nam nhân mà quyết định ở cùng hắn." Thu Đồng lại tự nói với mình như thế.
Nhưng mấu chốt là nàng không phải vì cảm kích Hạ Chí, mà là khi Hạ Chí làm hết thảy vì nàng, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã chiếm cứ một vị trí không thể thay thế trong lòng nàng.
"Nếu không, mình lại theo hắn đi?" Trong lòng Thu Đồng rất giãy giụa.
Thế nhưng trong lúc nàng muốn ở cùng với Hạ Chí, nàng lại nhớ tới điểm không tốt của Hạ Chí.
"Cả ngày thần kinh, thần thần bí bí, không biết cất giấu bao nhiêu bí mật!" Thu Đồng oán thầm Hạ Chí, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi, "Lưu manh này quá lăng nhăng!"
Những chuyện khác Thu Đồng đều có thể nhịn, nhưng nàng không thể nhịn được tật lăng nhăng của lưu manh này, vì sao hắn không thể toàn tâm toàn ý với nàng đây?
Thu Đồng lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu, vì vậy, nàng cầm điện thoại di động lên, mở một ca khúc, nàng quyết định nghe nhạc một chút để dời đi sự chú ý của mình.
Ta là Đát Kỷ.
Đát Kỷ xinh đẹp.
Ta không phải hồ ly.
Nhưng ta vẫn xinh đẹp nhất.
Ta là Đát Kỷ.
Đát Kỷ đẹp nhất.
Ta không phải phi tử của Trụ vương.
Nhưng ta vẫn là cao quý nhất.
Ta là Đát Kỷ.
Đát Kỷ cao quý.
Ta không phải người nào của nhà ai.
Ta chính là ta.
Đát Kỷ độc nhất vô nhị.
...
Giọng ca linh hoạt kỳ ảo như tiếng trời khiến Thu Đồng không tự chủ được cảm thấy toàn bộ phiền não đều bị đánh tan, đây là một ca khúc mới, mới được upload lên internet không tới một tuần, nhưng đã có hơn chục triệu lượt download, tương đối hot.
Có người nói hiện tại không ai biết người hát bài hát này là ai, ở trên internet, đây là ca sĩ nặc danh, vì vậy mọi người đã tự động đặt một cái tên cho ca sĩ này, đó chính là Đát Kỷ, mà tên của bài hát này cũng là 《 Đát Kỷ 》. Cho tới bây giờ, Thu Đồng vốn không thuộc dạng fan cuồng, nhưng mấy ngày hôm trước, sau khi vô ý nghe được bài hát này, nàng đã bị hấp dẫn, sau đó nàng cũng tải nó về điện thoại di động.
Ca từ đơn giản, giai điệu duyên dáng, giọng ca linh hoạt kỳ ảo, khiến Thu Đồng bất giác để bài hát này lặp lại mấy mươi lần, mà dường như bài hát này cũng mang theo một loại mị lực thần kỳ, luôn có thể khiến nàng quên mất ưu phiền.
Chẳng qua lần này, Thu Đồng lại không lặp lại bài hát ấy mãi, nàng vừa nghe qua một lần chuông điện thoại đã vang lên, không phải di động, mà là điện thoại của phòng làm việc.
Trên cơ bản, các số điện thoại lạ không thể gọi vào di động của nàng, nhưng lại có thể gọi vào số của phòng làm việc.
Tắt nhạc, Thu Đồng đứng dậy đi tới bên cạnh bàn làm việc, vừa nghe điện thoại vừa ngồi xuống: "Ta là Thu Đồng."
"Ngài khỏe chứ, Thu Đồng tiểu thư, ta là Dương Tiểu Mạn của tập đoàn giáo dục Tương Lai, tập đoàn chúng ta có ý muốn tiến hành một vài hợp tác giáo dục với trường trung học phổ thông Minh Nhật, không biết Thu Đồng tiểu thư có hứng thú gặp mặt nói chuyện không?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ, "Nếu Thu Đồng tiểu thư có hứng thú, chúng ta sẽ tới thăm hỏi ngài, đương nhiên, ngài cũng có thể tìm hiểu trước về công ty của chúng ta."