"Ta ngủ." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Cái gọi là kể chuyện trước khi ngủ, chính là câu chuyện ta kể cho ngươi trước khi ngủ."
"Ta không là con nít!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, dường như hơi buồn bực.
"Ta biết." Hạ Chí cười xán lạn, "Ừm, tuy trước đây ta thường xuyên coi ngươi là con nít chẳng qua hiện tại đúng là ngươi không phải con nít nữa."
Dừng một chút, Hạ Chí lẩm bẩm một câu như bổ sung: "Đúng là nơi ấy cũng không còn nhỏ nữa."
Hạ Mạt trừng Hạ Chí, không nói gì.
"Người lớn cũng có thể nghe kể chuyện, ngươi đã từng nghe nói tới Thế Giới Hoàn Mỹ chưa?" Hạ Chí cười cười với Hạ Mạt, "Thứ ta nói không phải trò chơi, cũng không phải tiểu thuyết, mà là một tổ chức tội phạm."
"Chưa từng nghe qua." Hạ Mạt trả lời lạnh như băng.
"Ngươi chưa từng nghe cũng rất bình thường, tổ chức phạm tội này vẫn luôn rất bí ẩn, bọn hắn vẫn luôn tiến hành cái gọi là phạm tội hoàn mỹ, cũng chính là vì quá hoàn mỹ cho nên gần như không ai có thể chú ý tới bọn hắn." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Lúc đầu ta cho rằng trong tổ chức này chỉ có một vài tội phạm bình thường chỉ số IQ cao, nhưng sau đó ta phát hiện, thật ra cũng không phải như vậy, bọn hắn còn lung lạc một số người không bình thường."
Hạ Mạt không nói gì, lẳng lặng nghe.
"Đúng rồi, tối hôm qua có một nữ nhân giả mạo làm tiểu tam của ta, ngươi đã đánh chết nàng rồi sao?" Đột nhiên Hạ Chí chuyển đến một chuyện khác.
"Không." Hạ Mạt trả lời.
"Người trong Thế Giới Hoàn Mỹ, vì không để cho người khác phát hiện, bọn hắn không chỉ phong bế sự hiểu biết của người khác với bọn họ, còn phong bế chính bọn họ, cho nên trong số những người đó, phần lớn người có hiểu rất ít với thế giới này, thậm chí ngay cả ta bọn hắn cũng không nhận ra." Hạ Chí lắc đầu, "Vô tri thật đúng là một loại sai lầm, ngươi đi tâm sự với tiểu tam kia sẽ phát hiện, có đôi khi, chuyện thật sự rất trùng hợp."
"Ngươi kể chuyện xong rồi sao?" Hạ Mạt lạnh lùng hỏi.
"À, còn chưa đâu rồi, trong chuyện xưa, vương tử và công chúa luôn có thể sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, hiện tại mấu chốt nằm ở chỗ, ai là vương tử ai là công chúa đây?" Hạ Chí cười hì hì nói.
"Ngươi không phải vương tử, ta không phải công chúa." Hạ Mạt lạnh lùng nói một câu, sau đó đột nhiên biến mất.
Hạ Chí cũng không hề rời đi, ngược lại hắn thật sự nằm xuống trên ghế sofa.
"Ta vẫn luôn là người nói lời giữ lời như vậy, nếu đã nói kể chuyện trước khi ngủ, đương nhiên kể chuyện xong thì phải ngủ một giấc." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt lại, về phần hắn có ngủ thật hay không, cũng chỉ có hắn mới biết.
Trong nhà giam, Trần Kỳ gặp được phụ thân mình Trần Thiên Thành.
Trần Thiên Thành đã nhận tội, cho nên cảnh sát cũng không cần tiếp tục thẩm vấn, chỉ có điều Hạ Mạt cũng không lập tức tống Trần Thiên Thành đến trại giam, cho nên Trần Thiên Thành vẫn đang còn trong cục cảnh sát.
Vốn dĩ Trần Thiên Thành đã có vẻ hơi già nua, hiện tại thoạt nhìn hắn càng già hơn rất nhiều, thấy mái tóc phụ thân gần như đã bạc trắng, còn có mặt mũi tiều tụy, Trần Kỳ chỉ cảm thấy mũi chua xót, dường như mãi cho đến giờ phút này, hắn ta mới chính thức ý thức được phụ thân hắn ta đã già thật rồi.
"Cha, cha, cha không sao chứ?" Giọng nói của Trần Kỳ hơi nghẹn ngào.
"Tiểu Kỳ, ba ba không sao." Giọng nói của Trần Thiên Thành lại ôn hòa khó có được, cả người cũng có vẻ rất bình tĩnh, "Hạ lão sư đến cục cảnh sát cùng ngươi sao?"
"Ừm, hắn dẫn ta tới." Trần Kỳ gật đầu, "Hắn, hắn còn muốn ta cho ngươi biết, vừa rồi ta đã chạy hai vòng ở thao trường, cha, ta thực sự có thể chạy xong hai vòng, hơn nữa còn không té xỉu, tuy ta cảm thấy rất mệt, nhưng ta, hiện tại thân thể ta thật sự đã tốt hơn nhiều."
Trần Kỳ cũng không ngu dốt, cho nên thực ra hắn cũng hiểu nguyên nhân Hạ Chí muốn hắn nói chuyện này ra, thứ phụ thân hắn lo lắng nhất chính là tình trạng thân thể hắn, mà hiện tại thân thể hắn đã khá hơn trước đây.
"Tốt, tốt, thực sự rất tốt." Trên mặt Trần Thiên Thành lộ ra nụ cười tươi, cả người cũng như thoáng cái đã có tinh thần hơn rất nhiều, "Tiểu Kỳ à, sau này sợ rằng ba ba không cách nào đích thân chăm sóc ngươi, nhưng ngươi đừng lo lắng, chuyện của công ty ba ba đã sắp xếp xong xuôi, ba ba cũng đã tìm một người đáng tin cậy quản lý công ty giúp ngươi, ngươi không cần lo lắng chuyện không có tiền tiêu, ngươi chỉ cần ở lại trường học, theo Hạ lão sư học tập cho giỏi, những chuyện khác ngươi đều không cần quản, hiểu chưa?"
"Cha, cha, cha đã giết dì Trần thật sao? Cha, cha vẫn luôn đối xử với dì Trần như với người một nhà, sao có thể như vậy được? Chắc chắn cha đã bị người hãm hại, đúng không?" Rốt cục Trần Kỳ cũng không nhịn được mà hỏi chuyện này, dì Trần là bảo mẫu bọn họ nhà, mà người bảo mẫu cũng họ Trần này thật ra là người trong gia tộc của Trần Thiên Thành, mặc dù hiện tại đã không tính là thân thích, nhưng trước đây bọn họ đã ở cùng một gia tộc.
"Tiểu Kỳ, người là ta giết." Trần Thiên Thành lại thở dài.
Khi rời khỏi phòng giam, cả người Trần Kỳ đều đần độn ngơ ngác, hắn vẫn cảm thấy chắc chắn phụ thân hắn đã bị hãm hại, thế nhưng phụ thân hắn lại chính mồm thừa nhận tội giết người, điều này khiến hắn khó có thể tiếp nhận.
Nếu như phụ thân hắn bị hãm hại, hắn tin tưởng Hạ lão sư nhất định có thể giúp hắn tìm ra hung thủ thật sự, thế nhưng hiện tại phụ thân hắn chính là hung thủ, vậy hắn nên làm thế nào đây?
"Ngươi là nhi tử của lão già Trần Thiên Thành kia?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía trước, đánh thức Trần Kỳ đang đần độn ngơ ngác, hắn ngẩng đầu, lập tức thấy được một nam nhân trung niên.
Vẻ mặt nam nhân trung niên này tràn đầy phẫn nộ, không đợi Trần Kỳ trả lời, hắn ta bỗng nhiên đấm Trần Kỳ một đấm: "Ta đánh chết tên tiểu vương bát đản ngươi!"