Trần Kỳ còn đang ngẩn ra, hắn ta vốn đần độn ngơ ngác, tuy đã bị giật mình nhưng phản ứng vẫn còn hơi trì độn, mắt thấy nắm tay sắp rơi xuống đầu hắn ta, đột nhiên bên cạnh có người bàn tay kéo hắn ta ra.
"Này, ngươi muốn làm cái gì vậy? Nơi này là cục cảnh sát, chớ làm loạn!" Người kéo Trần Kỳ ra chính là Quan Tiểu Nguyệt, động tác của nàng thật sự rất nhanh.
"Ngươi là ai?" Lúc này Trần Kỳ mới có thể tính là triệt để tỉnh táo lại.
"Lão già Trần Thiên Thành khốn kiếp kia đã giết lão bà ta, hiện tại ta nhất định phải đánh chết tên tiểu vương bát đản ngươi để báo thù cho lão bà ta!" Nam nhân trung niên rống lên với Trần Kỳ, nhưng lần này hắn ta lại không động thủ, chỉ quát lên với Quan Tiểu Nguyệt: "Nha đầu ngươi tránh ra cho ta, nếu không ngay cả ngươi ta cũng đánh!"
"Đến đi, ai sợ ai, ngươi có thể đánh được ta hay không còn khó nói!" Quan Tiểu Nguyệt hừ một tiếng, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn luyện tập đủ loại kỹ xảo cận chiến, tuy Hạ Chí lão sư rất không chịu trách nhiệm, chỉ ném nàng qua một bên rồi không quan tâm nữa, nhưng trên thực tế Hạ Chí đã từng cho nàng danh sách những thứ cần huấn luyện.
"Chờ đã, ngươi là lão công của dì Trần?" Trần Kỳ nhìn nam tử trung niên, "Không đúng? Ta nhớ dì Trần không có chồng."
Tuy Trần Kỳ trầm mê trong trò chơi, nhưng đối với tình huống của bà vú nhà mình, hắn ta vẫn hiểu rõ đôi chút, hắn ta nhớ rõ dì Trần không có lão công, muốn nuôi hài tử một mình, cho nên phụ thân hắn ta còn rất quan tâm tới bảo mẫu.
Hiện tại khi dì Trần chết đi lại đột nhiên xuất hiện một lão công, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có chút không đúng.
"Tiểu vương bát đản ngươi nói cái gì?" Nam tử trung niên giận tím mặt, "Hiện tại lão tử đánh chết ngươi đền mạng cho lão bà ta!"
Nam tử trung niên này lại giơ nắm tay lên, làm như chuẩn bị ra tay, mà Quan Tiểu Nguyệt thì kéo Trần Kỳ ra phía sau nàng, chuẩn bị tư thế, hiển nhiên nàng cũng chuẩn bị đánh một trận.
"Dừng tay!" Một tiếng quát trầm truyền đến, một nữ cảnh quan xinh đẹp xuất hiện, lại chính là Tequila.
Nhìn về phía nam tử trung niên kia, giọng điệu của Tequila hơi lạnh lẽo: "Ngươi là Lư Đại Quang?"
"Không sai, cảnh quan, ta chính là người nhà của người bị hại Trần Hiểu Mai..." Nam tử trung niên trả lời ngay, mà Trần Hiểu Mai trong miệng hắn ta lại chính là bảo mẫu đã bị giết kia.
"Ngươi không phải người nhà." Tequila trực tiếp ngắt lời Lư Đại Quang, "Ngươi chỉ là chồng trước của người bị hại, ta biết ngươi đang có ý đồ gì, nhưng nếu như ngươi còn dám gây sự trong cục cảnh sát, ta sẽ trực tiếp giam ngươi lại!"
"Cảnh quan ngươi nói câu này là có ý gì? Các ngươi làm vậy là muốn bao che cho kẻ có tiền sao? Cho dù ta là chồng trước của Trần Hiểu Mai, vậy thì thế nào? Ta vẫn là cha ruột của con gái nàng!" Lư Đại Quang lập tức tỏ vẻ tức giận, "Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Có tiền thì có thể tùy tiện giết người sao? Có tiền là có thể thu mua đám cảnh sát các ngươi có phải không? Ngươi muốn bắt ta? Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi tìm được cớ, ta đi ngay đây, các ngươi chờ đó cho ta, ta muốn đưa các ngươi ra trước ánh sáng!"
Lư Đại Quang vừa la hét vừa đi ra phía ngoài, Tequila cũng không quan tâm tới hắn ta, tùy ý để Lư Đại Quang rời đi.
"Tiểu Nguyệt, lần sau gặp Lư Đại Quang, nhớ cách xa hắn ta một chút, hắn ta là một tên vô lại." Tequila quay đầu nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt, "Chớ nhìn hiện tại hắn ta kêu la liên hồi, nhưng trên thực tế hắn ta chỉ muốn tiền mà thôi."
"Long cảnh quan, rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào? Ba ba của Trần Kỳ, hắn, hắn thực sự..." Quan Tiểu Nguyệt không hỏi tiếp, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được ý trong lời nói của nàng.
"Cha ta nói người là do hắn giết." Trần Kỳ nói thật nhỏ.
"A?" Quan Tiểu Nguyệt ngẩn ngơ, "Này, liệu có phải trong chuyện này có vấn đề gì không?"
"Ta cũng cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng đó là cha ta thừa nhận." Trần Kỳ có chút bất đắc dĩ.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Quan Tiểu Nguyệt có chút bận tâm.
Trần Kỳ lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta, chúng ta đi hỏi Hạ lão sư một chút xem."
"Đúng đúng đúng, chúng ta đi hỏi Hạ lão sư." Quan Tiểu Nguyệt vội vàng gật đầu, sau đó nàng lại hỏi Tequila: "Đúng rồi, Long cảnh quan, ngươi có biết Hạ lão sư ở đâu không?"
"Ừm, các ngươi ngồi đây một chút đi, hắn sẽ tới tìm các ngươi." Tequila cũng không dẫn hai người đi tìm Hạ Chí, bởi vì nàng biết Hạ Chí đang ở chỗ Hạ Mạt, mà nàng cảm thấy bọn họ không đi quấy rối sẽ tốt hơn.
Hiển nhiên Tequila đã nghĩ đúng, hiện tại thật không phải lúc thích hợp để quấy rối Hạ Chí, cũng không phải vì Hạ Chí đang ngủ, mà là vì Hạ Mạt mới vừa trở về.
"Nhanh như vậy đã nói chuyện phiếm xong sao?" Hạ Chí từ trên ghế sofa ngồi dậy, mà gần như cùng lúc đó, bóng người nóng bỏng của Hạ Mạt cũng đột nhiên xuất hiện.
"Thằng nương kia thật sự đến từ Thế Giới Hoàn Mỹ, nhưng nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện của Trần Thiên Thành." Hạ Mạt ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí, "Nàng cũng không biết những người khác trong Thế Giới Hoàn Mỹ đang ở đâu, chẳng qua nàng nói nàng có thể đoán ra được là ai động tay động chân, đó là một người tên máy khuếch đại."
"Máy khuếch đại?" Hạ Chí lẩm bẩm, "Ừm, nói như vậy, chuyện này còn hơi phiền toái đây."
"Máy khuếch đại có một loại năng lực, có thể phóng đại tâm tình của một người, một người lúc đầu chỉ có chút bất mãn với một người khác, hắn có thể phóng đại vô hạn loại tâm tình này, khiến chút bất mãn biến thành thù hận cực lớn, sau đó động thủ giết người." Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh băng.