"Ừm, thật ra mỗi người đều có thể cảm thấy hơi bất mãn với một người khác, cho dù quan hệ giữa hai người có thân mật cỡ nào, cũng có thể vì tâm tình bị phóng đại mà sinh lòng thù hận." Hạ Chí lẩm bẩm, "Không thể không nói, đây đúng là năng lực rất tuyệt để tiến hành mà phạm tội hoàn mỹ."
"Ngươi cũng có bất mãn với ta sao?" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Ừm, ngươi thật không nghe lời lắm." Hạ Chí lẩm bẩm, "Nếu như tâm tình của ta bị phóng đại, ta nghĩ, rất có thể ta sẽ đánh mông ngươi một trận."
Vừa mới dứt lời, Hạ Mạt liền biến mất.
"Xem, ngươi lại trốn đi, thật không ngoan." Hạ Chí khẽ vươn tay kéo Hạ Mạt ra khỏi hư không, "Được rồi được rồi, ta sẽ không đánh cái mông ngươi."
Hạ Mạt trừng Hạ Chí, không nói gì, dường như rất không vui.
"Vấn đề bây giờ là tuy rằng Trần Thiên Thành đã bị máy khuếch đại ảnh hưởng, nhưng người thật sự do hắn giết, nghiêm túc mà nói, hắn chỉ là công cụ, kẻ giết người chân chính là máy khuếch đại. Nhưng cho dù chúng ta có bắt được máy khuếch đại, cảnh sát các ngươi cũng không cách nào dùng lý do này để thả người." Hạ Chí trực tiếp quay lại chủ đề ban đầu, "Nói cách khác, đây vẫn là màn phạm tội hoàn mỹ."
"Ta có thể giải quyết." Hạ Mạt mở miệng nói.
"Không cần ta hỗ trợ?" Hiển nhiên Hạ Chí rất muốn giúp nàng.
"Không cần." Hạ Mạt vẫn không cho Hạ Chí có cơ hội như cũ.
"Được rồi, vậy ta sẽ mặc kệ." Hạ Chí đứng lên, "Ta về trường trung học phổ thông Minh Nhật trước."
Hạ Chí đi ra khỏi phòng làm việc của Hạ Mạt, rất nhanh hắn đã thấy Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt.
"Hạ lão sư." Hai người vừa thấy Hạ Chí cũng vội vàng chạy tới.
"Về trường học trước đi." Hạ Chí hờ hững nói một câu, đồng thời đi ra bên ngoài cục cảnh sát.
"À, được." Tuy rằng Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt đều có chút khó hiểu, nhưng hiện tại, đối với lời Hạ Chí nói, bọn họ có thể coi là nói gì nghe nấy, đương nhiên cũng đi ra phía ngoài theo Hạ Chí.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, Hạ Chí lái xe chở hai người quay về trường học, trên xe, rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng: "Trần Kỳ, trong khoảng thời gian ngắn, phụ thân ngươi không thể ra ngoài được."
"Hạ lão sư, vậy ta nên làm gì bây giờ?" Đối với chuyện này, thật ra Trần Kỳ đã có chuẩn bị tâm lý.
"Chuyện của cha ngươi tạm thời ngươi không cần để ý đến, ta sẽ xử lý chuyện này, việc ngươi cần làm rất đơn giản, cứ chăm sóc tốt cho chính ngươi là được." Hạ Chí thản nhiên nói: "Thời gian sắp tới nếu không có chuyện gì quan trọng, tốt nhất là đừng rời khỏi trường học."
"Đã biết, Hạ lão sư." Trần Kỳ nhỏ giọng nói.
Hạ Chí không nói gì nữa, hắn dẫn theo hai người trở lại trường học, sau đó trực tiếp ném hai người trong sân trường, mà chính hắn thì lại đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Oa, ba ba, ngươi trở về lúc nào vậy?" Hạ Chí mới vừa đi tới bên ngoài phòng làm việc của Thu Đồng đã nghe được giọng nói thanh thúy của Charlotte.
"Nữ nhi ngoan, không phải hiện tại ngươi nên lên lớp sao?" Hạ Chí lười biếng hỏi, hiện tại đã hơn mười một giờ, mặc dù sắp tới giờ nghỉ, nhưng cũng còn chừng mười phút đồng hồ mới tới thời gian tan học.
"Ba ba, thiên tài giống ta đương nhiên phải thường trốn học hoặc về sớm." Charlotte chớp chớp mắt, "Lại nói, ta tới để ăn trưa với Đồng Đồng tỷ tỷ đây."
Cặp mắt chuyển nhanh như chớp, Charlotte lại nói tiếp: "Nhưng mà ta cảm thấy ta cần phải làm một học sinh tốt, không đến muộn không về sớm không trốn học, cho nên giờ ta phải đi học!"
Charlotte nói đến đây lại quay đầu, hướng về phía trong la một câu: "Đồng Đồng tỷ tỷ, ta không ăn cơm với tỷ nữa, ta tiếp tục trở về đi học!"
Không để Thu Đồng có cơ hội nói chuyện, Charlotte nhanh chóng chạy mất.
Hạ Chí vừa vào phòng làm việc đã thấy Thu Đồng đang dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ có chút tức giận mắng.
"Ngươi cần gì cứ nhất định phải muốn đuổi Charlotte đi?" Thu Đồng có chút tức giận, "Ta còn chưa nói muốn ăn cơm với ngươi đâu."
"Đồng Đồng, lần này ta thật sự không đuổi nàng đi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Tuy đúng là ta có dự định như thế, nhưng ta còn chưa mở miệng, Charlotte đã tự mình chạy mất."
Dừng một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Ừm, lẽ nào ta chỉ mới không ở đây vài ngày, Charlotte đã trở nên ngoan ngoãn?"
"Không có tấm gương hư hỏng là ngươi, đương nhiên nàng sẽ ngoan lên." Thu Đồng tức giận nói, ngay sau đó nàng lại phát hiện không đúng, chờ đã, vì sao nàng cũng cảm thấy Charlotte rời đi là biểu hiện cho sự ngoan ngoãn?
"Ừm, xem ra sau này chúng ta có nữ nhi vẫn phải để Đồng Đồng ngươi chăm sóc." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Thu Đồng trực tiếp lườm Hạ Chí, lần này nàng đã có cảnh giác, dứt khoát không tiếp lời của hắn.
"Đồng Đồng, buổi trưa ngươi muốn ăn gì? Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, có phải nên tới chỗ nào đặc biệt một chút không?" Hạ Chí lại chuyển trọng tâm câu chuyện tới chuyện ăn cơm.
"Ngươi mới vừa tới cục cảnh sát? Trần Thiên Thành giết người thật?" Thu Đồng lại nhớ tới chính sự.
"Ừm, đúng là giết người." Hạ Chí gật đầu.
"Thật sự giết người?" Thu Đồng hơi nhíu mày, nàng vẫn cảm thấy chuyện này có chút khó tin, chẳng qua nếu Hạ Chí đã nói như vậy, nàng cũng không hoài nghi nữa.
Suy nghĩ một chút, Thu Đồng lại mở miệng nói: "Đúng rồi, buổi sáng có một nữ nhân tên Thái Tiệp tìm ta, có người hiện tại nàng phụ trách quản lý tập đoàn Trần thị, nàng cố ý đến nói cho ta biết, tập đoàn Trần thị vẫn sẽ chịu trách nhiệm việc xây dựng trung tâm thể dục của chúng ta, ta luôn cảm thấy chuyện này hơi không thích hợp."
"Thái Tiệp?" Trên mặt Hạ Chí thoáng qua một tia cổ quái, "Ừm, chuyện này thật sự có chút thú vị."
"Làm sao vậy? Ngươi biết Thái Tiệp kia?" Thu Đồng ngẩn ra, vội vàng hỏi.