"À, không nhận ra." Hạ Chí lắc đầu, "Đồng Đồng, đừng quan tâm tới người tên Thái Tiệp gì gì kia, chúng ta nên đi hẹn hò."
"Ta có nói muốn đi với ngươi sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, ngươi cũng không nói không đi mà." Hạ Chí nói rất chân thành: "Nếu ngươi chưa nói không đi, vậy có nghĩa là đi."
"Lúc nào ngươi mới có thể có logic bình thường một chút?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, logic của ta vẫn luôn rất bình thường." Hạ Chí tỏ vẻ nghiêm trang, "Honey, rốt cuộc chúng ta đi ăn gì đây? Nếu như ngươi không biết ăn gì, ta có thể quyết định thay ngươi."
"Tùy tiện ăn một vài thứ là được, tới căn tin cũng được." Rốt cục Thu Đồng vẫn quyết định đi ăn cơm với Hạ Chí.
"Ăn cơm sao có thể tùy tiện được? Ngươi xem Đồng Đồng ngươi đã gầy đi, nếu ta đã trở lại, nhất định phải dẫn ngươi đi ăn thật ngon." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Ừm, ngươi đã không biết nên ăn gì, vậy hay là để ta quyết định đi."
"Tùy ngươi vậy." Thật ra Thu Đồng cũng tương đối quen với chuyện để Hạ Chí sắp xếp, ngược lại mỗi một lần, cuối cùng, nơi Hạ Chí sắp xếp vẫn luôn không tồi.
Tuy tiếng chuông tan học còn chưa vang lên, nhưng Thu Đồng đã bắt đầu thu dọn bàn, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm với Hạ Chí.
Thu dọn đơn giản một chút, Thu Đồng nhìn đồng hồ, mắt thấy giờ tan học đã kề cận, nàng bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, nơi cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Cửa cũng không khóa, Hạ Chí và Thu Đồng đều nhìn về phía cửa, lại phát hiện người đứng ở nơi đó lại chính là Cao Nhân.
"Cao lão sư, có chuyện gì sao?" Thu Đồng mở miệng hỏi.
"Hiệu trưởng, thật xấu hổ, quấy rầy các ngươi." Cao Nhân có vẻ áy náy, "Ta… thật ra ta tìm Hạ lão sư có chút việc."
Quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, Cao Nhân tiếp tục nói: "Hạ lão sư, không biết ta có thể xin ngươi vài phút được không?"
"Nói đi." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh.
"Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, là Cao Tuấn, gần đây nó quen biết một nữ hài tử, mà tình huống của nữ hài tử kia lại hơi phức tạp, ta hy vọng nó có thể chuyên tâm học tập. Tuy rằng miệng nó nói nghe ta, nhưng trên thực tế nó lại không quá nghe lời của ta." Trong giọng nói của Cao Nhân ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, "Nếu như Hạ lão sư không ngại, ta muốn mời ngươi nói chuyện với hắn một chút, hắn chỉ nghe lời ngươi."
"Được, ta sẽ nói chuyện với hắn." Hạ Chí lập tức đáp ứng.
"Cảm ơn Hạ lão sư." Cao Nhân tỏ vẻ cảm kích, đưa mắt nhìn Thu Đồng, hắn ta còn nói thêm: "Vậy ta không quấy rầy Hạ lão sư nữa."
Hiển nhiên Cao Nhân đã nhìn ra Hạ Chí và Thu Đồng đang chuẩn bị ra ngoài, cho nên rất thức thời tranh thủ rời đi.
"Ngươi không định hỏi rõ một chút sao?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Đồng Đồng, hỏi nữa sẽ làm lỡ thời gian hẹn hò của chúng ta." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Vậy nếu ngay cả chuyện ngươi còn chưa biết rõ ràng, làm sao có thể nói chuyện với Cao Tuấn được?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, người này làm lão sư không có chút trách nhiệm nào.
"Đến lúc đó đương nhiên ta có thể biết rõ ràng." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, "Honey, lẽ nào ngươi quên rồi sao? Ta là người không gì không biết."
Thu Đồng nhất thời cảm thấy không cách nào phản bác, đúng là gia hỏa này vẫn luôn như không gì không biết thật.
"Vậy ngươi định khi nào mới đi tìm Cao Tuấn?" Thu Đồng hỏi.
"Chờ khi tâm tình của ta tốt hơn, hơn nữa còn cảm thấy rất nhàm chán." Hạ Chí thuận miệng nói, sau đó hắn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm: "Ta cảm thấy ta sẽ không có lúc như vậy, chỉ cần ở cùng với Đồng Đồng, chắc chắn ta sẽ không cảm thấy nhàm chán."
"Mới vừa rồi ngươi đồng ý sảng khoái như vậy là vì muốn đuổi Cao Nhân đi?" Thu Đồng xem như đã hiểu rõ, rất có thể gia hỏa này vốn không định đi tìm Cao Tuấn.
"A? Mới một hồi không gặp, sao Đồng Đồng ngươi lại như đã trở nên thông minh hơn?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, một bộ rất ngạc nhiên.
Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, gia hỏa này cả ngày qua loa người, hết lần này tới lần khác lại có rất nhiều người tín nhiệm hắn. Chuyện khiến nàng càng cạn lời là, nàng biết rất rõ tên gia hỏa này thích mò mẫm linh tinh, nhưng ngay cả nàng lại cũng rất tín nhiệm hắn!
"Xem ra nhỏ đi thực sự có thể thông minh hơn, ừm, không được, không thể để Đồng Đồng trở nên thông minh hơn." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó kéo Thu Đồng đi ra phía ngoài, "Thân yêu, ta dẫn ngươi đi ăn thịt!"
"Lưu manh!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, lúc này nàng chỉ thoáng cái đã nghe ra, vậy mà gia hỏa này lại hy vọng nàng ngực to không não!
Thu Đồng không nhịn được oán thầm trong lòng, không phải gia hỏa này nói hắn không gì không biết sao? Lẽ nào hắn thật sự cho rằng ăn thịt có thể khiến ngực biến lớn? Trước đây nàng thích ăn chay nhưng không phải vóc người vẫn rất tốt sao?
Chẳng qua Thu Đồng đã sớm quen với mấy ý tưởng rối bung của gia hỏa này, cũng lười nói nhảm với hắn, tùy ý hắn lôi kéo xuống tầng, sau đó ngồi chung trên chiếc xe thể thao hiệu Hạ Chí của nàng.
"Này, rốt cuộc chúng ta sắp đi đâu? Ngươi không nói địa điểm sao ta lái xe được?" Lúc này rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được hỏi.
"Bản đồ Hạ Chí đang khởi động, đích đến đã được chọn, hiện tại bắt đầu hướng dẫn, phía trước 500m quẹo trái..." Trong nháy mắt Hạ Chí đã hóa thân làm hệ thống hướng dẫn, bắt đầu chỉ đường cho Thu Đồng.