Thu Đồng không nhịn được lại trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này không thể trực tiếp nói địa chỉ cho nàng biết sao? Hết lần này tới lần khác cứ muốn đùa giỡn như thế!
Chẳng qua Hạ Chí vừa làm trò như vậy, ngược lại khiến Thu Đồng cảm thấy đây vẫn là phối phương quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc, tuy đã mười ngày không gặp, nhưng tên gia hỏa này vẫn thần kinh như trước, không có bất kỳ thay đổi gì.
Điều này cũng khiến tiềm thức của Thu Đồng cảm thấy, giữa hai người dường như vẫn giống trước kia, cũng không có gì thay đổi.
Nổ máy xe, Thu Đồng bắt đầu sử dụng hệ thống hướng dẫn bằng thịt Hạ Chí, xe thể thao lướt qua trong thành thị, lái đủ nửa giờ, Thu Đồng mới nghe được giọng nói của Hạ Chí: "Phía trước 200m đến mục đích... Đã tới gần đích đến, hướng dẫn Hạ Chí chuyên phục vụ vì Đồng Đồng, hiện tại mời Đồng Đồng đánh giá chất lượng phục vụ, điểm tối đa 100, một điểm hôn một cái..."
"0 điểm!" Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ.
"0 điểm để Hạ Chí hôn Đồng Đồng mười cái." Hạ Chí lập tức tiếp lời.
"Không ồn ào với ngươi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, "Xuống xe đi!"
"Đồng Đồng, ngươi thiếu ta mười cái hôn." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ta mới không nợ ngươi!" Thu Đồng tức giận nói.
"À, nghĩ sai rồi, Đồng Đồng, là ta thiếu ngươi mười cái hôn, ta muốn trả cho ngươi ngay bây giờ." Hạ Chí lập tức đổi giọng.
"Không cần trả lại!" Thu Đồng vội vàng nói, nàng thật sự sợ gia hỏa này sẽ làm xằng làm bậy ngay trên đường.
"Được rồi, tạm thời không trả, Đồng Đồng ngươi yên tâm, ta sẽ tính lãi cho ngươi." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, sau đó mở cửa ra xuống xe.
Thu Đồng cũng nhanh chóng xuống xe, quét mắt liếc chung quanh một chút, tầm mắt rơi xuống trên một biển hiệu: "Là ở đây?"
Một biển hiệu rất nổi bật, phía trên có bốn chữ lớn: "Không thịt không vui."
Nhớ tới Hạ Chí nói đưa nàng đến ăn thịt, Thu Đồng lại cảm thấy hơn phân nửa là nơi này. Từ bên ngoài cũng có thể thấy bên trong có không ít khách, đang ăn tới khí thế ngất trời.
"Đồng Đồng ngươi thực sự là càng ngày càng thông minh." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó lại kéo Thu Đồng đi vào bên trong.
Quán ăn này có diện tích rất lớn, bên trong có hai hàng ghế dài. Hạ Chí và Thu Đồng tìm một ghế dài ngồi xuống, sau đó bắt đầu xem thực đơn, vừa xem lướt qua Thu Đồng đã phát hiện vấn đề: "Ở đây tất cả đều là thịt?"
"Đúng vậy, thân yêu, ta đã nói muốn dẫn ngươi đi ăn thịt." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Thu Đồng cảm thấy cạn lời, nàng đã từng tới không ít quán chay có tất cả các món đều là món chay, thế nhưng loại nhà hàng có nguyên menu toàn thịt giống vậy, đây thật sự là lần đầu tiên nàng đến.
Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe nói có loại nhà hàng như vậy.
"Ngươi gọi món đi." Thu Đồng nhìn đủ loại thịt, cảm thấy hơi choáng váng, có một số cái tên ly kỳ cổ quái, nàng ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
"Đồng Đồng, món tinh hoa nhất nơi này là mì toàn thịt." Hiển nhiên Hạ Chí cũng có hiểu biết về quán này, "Chúng ta ăn món này đi."
"Ngươi quyết định." Thu Đồng cũng lười hỏi xem mì toàn thịt là cái quỷ gì.
Rất nhanh Hạ Chí đã gọi một chút đồ ăn, sau đó Thu Đồng cũng biết được, cái gọi là mì toàn thịt này lại phải cần chờ một giờ mới được làm xong!
"Này… vậy trong một giờ này chúng ta phải ăn gì?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Đồng Đồng, ngươi sẽ biết ngay thôi." Hạ Chí cười hì hì nói: "Thật ra trong một giờ này, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện, tỷ như ta trả lại hai mươi nụ hôn ta còn thiếu cho ngươi."
"Đã nói không cần còn!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, "Còn có, mới vừa rồi ngươi nói mười cái, vì sao thoáng cái đã thành hai mươi."
"Ôi, thân yêu, đây là cho vay nặng lãi, ta cảm thấy dù ta trả cả đời cũng không hết." Hạ Chí lắc đầu thở dài, "Khoản nợ này lãi mẹ đẻ lãi con, chờ khi chúng ta cơm nước xong, ta đã thiếu ngươi hơn trăm cái."
Cuối cùng, Hạ Chí lại bổ sung: "May là ta giỏi toán, nếu không sợ rằng ta đã không thể đếm nổi."
"Ngươi đã từng ăn ở quán này rồi sao?" Thu Đồng quyết định nói sang chuyện khác, mà thật ra nàng cũng có chút hiếu kỳ với chuyện này.
"Đồng Đồng, nơi tốt như vậy đương nhiên ta phải tới cùng với ngươi." Hạ Chí cười mỉm trả lời.
"Vậy sao ngươi lại biết nơi này?" Thu Đồng hỏi.
Không đợi Hạ Chí trở lại, nàng lại nói ngay: "Quên đi, ngươi đừng trả lời, chắc chắn ngươi sẽ nói bởi vì ngươi không gì không biết."
"Không, thân yêu, bởi vì ta yêu ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Ta cảm thấy ngươi cần ăn thịt, cho nên ta lập tức tìm một nhà hàng bán thịt tốt nhất cho ngươi."
Thu Đồng nhìn Hạ Chí, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút quái dị, yêu nàng? Hắn thực sự yêu nàng sao?
Im lặng một hồi, đột nhiên Thu Đồng lại hỏi với giọng điệu hơi thờ ơ: "Tô lão sư đã quay về trường học rồi sao?"
"À, Phi Phi còn chưa trở về, trong thời gian ngắn tới hẳn nàng sẽ không trở về." Hạ Chí trả lời rất nhanh.
Thu Đồng lại im lặng, nàng không tiếp tục hỏi thêm nhưng trong lòng lại thoáng buông lỏng một chút, cứ việc nàng vẫn cảm thấy Hạ Mạt mới là uy hiếp lớn nhất, nhưng nếu Tô Phi Phi không ở trường học, nàng cũng sẽ cảm thấy ít áp lực hơn một chút.
Lại đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, sau đó, cửa bị kéo ra, một phục vụ viên xuất hiện ở cửa: "Tiểu thư, tiên sinh, thật xấu hổ, quấy rối hai vị một chút."
"Có chuyện gì sao?" Hạ Chí quay đầu nhìn về phía phục vụ.
"Là như vậy, tiên sinh, mì toàn thịt hai người vừa gọi đã hết." Phục vụ có chút khách khí, "Xin hỏi hai vị có thể đổi món ăn khác không?"