"Không thể." Hạ Chí trả lời rất kiên quyết.
Thu Đồng lập tức cảm thấy cạn lời, gia hỏa này lại bắt đầu không nói lý.
"Thế nhưng tiên sinh, chúng ta thực sự không còn món này nữa." Phục vụ viên kia ngẩn ngơ, nàng vốn tưởng chuyện này không thành vấn đề, lại không nghĩ tới Hạ Chí cự tuyệt dứt khoát như thế.
"Ta ít đọc sách, ngươi có thể gạt ta." Hạ Chí nhìn nhân viên phục vụ có thể tính là xinh đẹp này, thản nhiên nói: "Chẳng qua Đồng Đồng nhà ta đọc rất nhiều sách, ngươi không thể lừa nàng, ngươi xác định món ăn này không còn nữa thật sao?"
"Tiên sinh, hiện tại món ăn này thật sự không còn nữa." Phục vụ hơi bất an trả lời.
"À, nói cách khác, khi ta gọi món ăn hẳn vẫn còn, đúng không?" Hạ Chí không chút hoang mang hỏi.
Phục vụ ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu: "A, không phải, tiên sinh, là trước kia cũng không còn, chẳng qua lúc đó ta không hỏi phòng bếp cho nên không biết."
"Ngươi xem, ngay cả ta ngươi cũng không lừa được." Hạ Chí lắc đầu, "Ta biết nguyên liệu nấu món mì toàn thịt chỗ các ngươi là có hạn, mỗi ngày tối đa chỉ có thể bán mười bát, hôm nay sáng sớm các ngươi bán bốn bát, buổi trưa cũng bán bốn bát, chỉ còn lại hai bát cuối cùng, ừm, cũng chính là hai bát thuộc về chúng ta kia. Đột nhiên ngươi nói cho ta biết không còn nữa, chẳng qua là vì có người muốn ăn mì mà thôi. Mà các ngươi cảm thấy người kia quan trọng hơn chúng ta?"
"Tiên sinh, không phải như vậy..." Sắc mặt phục vụ hơi bất an, có ý đồ giải thích.
Sắc mặt Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên băng giá: "Thế nào? Ta trông rất dễ bắt nạt sao? Còn 50 phút, đến lúc đó nếu ta không nhìn thấy mì toàn thịt, ta sẽ hủy cửa hàng của các ngươi đi!"
"Xin lỗi, tiên sinh, xin ngài không nên làm khó ta, ta cũng không làm chủ được..." Phục vụ làm như muốn khóc.
"Vậy để người có thể làm chủ được tới nói chuyện với ta!" Hạ Chí lạnh lùng nói.
"Vâng, tiên sinh, xin ngài chờ!" Rốt cục phục vụ cũng ý thức được Hạ Chí không dễ chọc, tranh thủ thời gian xoay người rời đi.
"Có phải ngươi đặc biệt tìm tới nơi dễ xảy ra tranh chấp với ngươi để ăn cơm không?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí, có chút cạn lời, khi gia hỏa này không có ở đây, nàng chưa từng vì ăn cơm mà cãi nhau với người khác, sau đó gia hỏa này trở lại, bữa cơm đầu tiên hai người ăn chung đã gặp phải vấn đề.
"Đồng Đồng, có câu không bị người ghen chắc chắn xấu, ta quá đẹp trai, tương đối dễ chọc người đố kỵ." Mặt Hạ Chí chỉ nháy mắt đã khôi phục nụ cười xán lạn.
"Một tô mì mà thôi, ngươi cứ phải tính toán như thế sao?" Thu Đồng cũng cảm thấy nghĩ mãi mà không rõ, đây cũng không phải chuyện lớn gì.
"Đồng Đồng, đây không phải vấn đề một tô mì, đây là có người đang cướp đồ của ta." Hạ Chí làm như rất nghiêm túc, "Đồng Đồng, nếu như ngươi không ăn được tô mì này rất có khả năng sẽ nhỏ đi, nếu như ngươi nhỏ đi, chắc chắn ta sẽ tổn thất rất lớn, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhẫn!"
"Lưu manh, ngươi nhìn nơi nào đó?" Thu Đồng lại xấu hổ không thôi, gia hỏa này vừa nói vừa nhìn chằm chằm nơi nào đó của nàng, rõ ràng là đang nói nếu như ngực nàng nhỏ đi, hắn cũng tổn thất rất lớn, thật sự là lưu manh tới hết thuốc chữa!
"Đồng Đồng, ta đang nhìn ngươi mà." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Đã rất lâu rồi ta không gặp ngươi, đương nhiên phải xem thật kỹ một chút mới được."
"Không được xem!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nếu gia hỏa này chỉ ngoan ngoãn nhìn nàng cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác cặp mắt kia đặc biệt nhìn nơi không nên nhìn!
"Được rồi, không sao, dù sao ta cũng đã sớm nhớ rõ dáng vẻ của Đồng Đồng ngươi." Hạ Chí thực sự nhắm mắt lại, "Ừm, dáng vẻ Đồng Đồng mặc áo tắm hai mảnh thực sự rất đẹp, ta nghĩ lại một chút, khi mặc bộ này ngươi đẹp nhất chỗ nào đây? Không đúng, hình như khi ngươi mặc đồ ngủ trông ăn ngon hơn lúc mặc đồ tắm..."
"Ngươi nhìn đi!" Thu Đồng tàn nhẫn đá Hạ Chí một đá dưới bàn, đoán chừng trong đầu tên lưu manh này đã hiện lên những hình ảnh càng thêm lộn xộn!
Hạ Chí mở mắt, tươi cười xán lạn: "Đồng Đồng, ta biết ngay ngươi thích ta nhìn ngươi."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, dứt khoát lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cúi đầu làm bộ xem di động.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ lại truyền đến, cửa phòng lại bị kéo ra, sau đó một nam nhân trung niên xuất hiện ở cửa. Hắn ta nhìn Hạ Chí, vẻ mặt nhún nhường: "Chào ngài, tiên sinh, ta là quản lý nơi này, thật xin lỗi, mì toàn thịt ngài muốn đã không còn nữa, ngài có thể gọi bất kỳ món nào khác, chúng ta sẽ miễn phí cho ngài. Mặt khác, chúng ta có thể tặng cho ngài thêm một tấm thẻ khách quý, sau này mỗi lần ngài đến chỗ chúng ta, chúng ta sẽ giảm hai mươi phần trăm cho ngài..."
"Ngươi cảm thấy loại tiệm nát của các ngươi ta còn sẽ tới lần thứ hai sao?" Hạ Chí ngắt lời nam nhân trung niên, "Về phần miễn phí và vân vân lại càng không cần, lão bà ta có tiền."
Thu Đồng không nhịn được ngẩng đầu, lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, nàng chưa từng thấy người nào như thế, người khác khi khoe khoang vẫn thường nói mình có tiền, đến chỗ gia hỏa này cuối cùng lại thành lão bà hắn có tiền, hắn không sợ người khác nói hắn ăn cơm mềm sao?
Chẳng qua nghĩ lại, dường như gia hỏa này không sợ thật, thậm chí hắn còn thường xuyên tỏ vẻ cầu còn không được, gấp gáp muốn ăn cơm mềm.