"Tiên sinh, mì toàn thịt thật sự không còn, coi như chúng ta xin ngài giúp chúng ta được không? Vậy mà trong giọng nói của nam nhân trung niên lại nhiều thêm ý cầu khẩn, "Chúng ta từ tỉnh khác tới, mở cửa buôn bán ở nơi này cũng rất khó khăn, xin ngài thông cảm cho chúng ta một chút, được không?"
"Rốt cục các ngươi bị sao vậy?" Lúc này Thu Đồng đã không nhịn được nữa, "Có phải còn người khác cũng muốn ăn mì toàn thịt không?"
Thu Đồng cũng không đần độn, tuy Hạ Chí làm như không phân rõ phải trái, nhưng hắn cũng không phải loại người cố tình gây sự, nếu hắn đã nói ở đây còn mì toàn thịt, vậy khẳng định là còn, mà trước đó khi bọn hắn gọi món, nhà hàng cũng không từ chối. Hiện tại, nhìn tình huống này, hơn phân nửa là có người khác muốn ăn cho nên nhà hàng mới tới nói cho bọn hắn biết hết mì.
"Vị tiểu thư này, xin lỗi, vị khách kia chúng ta thực sự không đắc tội nổi..." Quản lý trung niên nhìn về phía Thu Đồng, dáng vẻ rất bất đắc dĩ, mà hiển nhiên hắn ta nói vậy cũng chẳng khác gì đã thừa nhận suy đoán của Thu Đồng.
Nói cho cùng, thật ra chuyện này rất đơn giản, là có người khác cũng muốn ăn mì toàn thịt, mà nhà hàng cảm thấy người khách kia quan trọng hơn cho nên muốn xoá đơn đặt món của mấy người Hạ Chí.
Thật ra chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, mà dưới tình huống bình thường, cửa hàng xử lý như thế cũng không có vấn đề gì, chỉ tiếc lần này bọn hắn lại gặp Hạ Chí.
"Các ngươi cảm thấy ta là người các ngươi đắc tội nổi sao?" Hạ Chí ngắt lời quản lý trung niên, trong giọng nói mơ hồ đã có một tia trào phúng.
"Tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, chúng ta không có ý như vậy." Quản lý trung niên vội vàng giải thích.
"Không, các ngươi có ý này." Giọng điệu của Hạ Chí rất lạnh lẽo, "Chẳng qua tính toán với người ánh mắt thiển cận như ngươi cũng chẳng có gì thú vị, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, nói cho vị khách mà ngươi coi là quan trọng kia, nếu hắn có gan thì tự mình tới nói với ta!"
"Này..." Quản lý trung niên nhất thời khó xử.
"Quản lý, tốt nhất là ngươi vẫn nên đi đi thôi." Thu Đồng cũng mở miệng, nàng cảm thấy quản lý này cũng không có biện pháp thật, không cần làm khó hắn ta quá.
Mà lấy sự hiểu biết của nàng đối với Hạ Chí, chuyện này chắc chắn hắn sẽ không nhượng bộ, nàng cũng không muốn đợi đến lúc đó gia hỏa này lại phá nhà hàng đi thật.
"Vậy được, hai vị xin chờ một chút." Quản lý trung niên cũng ý thức được, hai người ở đây cũng không dễ nói chuyện.
Trước khi đi, quản lý trung niên vô thức đưa mắt nhìn Thu Đồng, không phải vì hắn ta cảm thấy Thu Đồng rất xinh đẹp, mà là hắn ta mơ hồ cảm thấy Thu Đồng có chút quen mắt.
"Ăn mì cũng phải hành hạ như thế." Quản lý rời đi, Hạ Chí lại cảm khái.
"Là chính ngươi cứ nhất định phải hành hạ như thế." Thu Đồng lườm Hạ Chí, nàng vẫn luôn cảm thấy chuyện này vốn không phải chuyện gì lớn, đổi lại một món khác cũng không có gì to tát.
"Honey, ta làm vậy là vì suy nghĩ cho phúc lợi tương lai của ta, tuyệt đối không thể nhượng bộ." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Thu Đồng cắn răng, tên hỗn đản này một lời không hợp lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh!
Phúc lợi tương lai cái đầu hắn, nghĩ khá lắm!
Lúc này cửa lại một lần nữa bị kéo ra, lần này không có ai gõ cửa trước, mà đồng thời, một giọng nam nhân thô lỗ truyền vào: "Nghe nói các ngươi muốn cướp mì với ta? Gan thật mập, các ngươi biết ta là..."
Giọng nói im bặt mà dừng, xuất hiện ở ngoài cửa là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, mà quản lý trung niên thì đi theo phía sau nam nhân này. Nam nhân này còn chưa dứt lời đã thấy Thu Đồng, sau đó hắn ta như gặp quỷ: "Ngươi, ngươi là Thu Đồng..."
Một giây sau, tầm mắt của hắn ta lại rơi xuống trên người Hạ Chí, vẻ mặt lại càng thêm đặc sắc hơn: "Hạ, Hạ..."
"Nghe nói ngươi muốn cướp mì của ta?" Hạ Chí nhìn nam nhân này, lười biếng nói một câu.
"A, không, không, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm!" Rốt cục nam nhân này cũng kịp phản ứng, "Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được hai vị, thật hữu duyên..."
"Cút!" Đột nhiên giọng nói của Hạ Chí trở nên lạnh lẽo.
Nam nhân kia ngẩn ngơ, sau đó trên mặt lại xuất hiện nụ cười: "Dạ dạ dạ, ta cút, ta cút ngay đây..."
Nam nhân này vội vàng xoay người, chuẩn bị rời đi, thế nhưng hắn ta mới đi được hai bước đã có người xuất hiện ngăn cản lối đi của hắn ta, mà đồng thời, ngay cả Hạ Chí, tất cả mọi người đều nghe được một giọng nói: "Tiểu Mạnh, không phải ngươi nói ở thành phố Thanh Cảng, không có chuyện gì mà ngươi không xử lý được sao?"
Trong giọng nói mơ hồ có trào phúng, mà người nói chuyện lại là một nam nhân rất trẻ, thoạt nhìn cũng chỉ mới tròn hai mươi tuổi, vóc dáng rất cao, khí chất không tầm thường, tướng mạo cũng có thể tính là không tệ, có thể nói là khí vũ hiên ngang chân chính.
"Thất thiếu, ta..." Nam nhân vừa rồi kia cũng chính là Tiểu Mạnh trong miệng Thất thiếu này, vẻ mặt rất lúng túng, hắn ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó lập tức muốn nói sang chuyện khác, "Cái kia, Thất thiếu, ta giới thiệu cho ngài một chút, vị kia chính là..."
"Không cần." Thất thiếu lại ngắt lời Tiểu Mạnh, sau đó nhìn về phía Thu Đồng, "Vị Thu Đồng tiểu thư mỹ lệ này đương nhiên ta biết."
Không để ý tới Tiểu Mạnh kia nữa, vị Thất Thiếu này đi vào trong phòng, mỉm cười với Thu Đồng: "Chào ngươi, Thu Đồng tiểu thư, ta đang chuẩn bị tới trường trung học phổ thông Minh Nhật thăm hỏi ngươi, không nghĩ tới lại sớm gặp mặt ở chỗ này."
"Ngươi là?" Thu Đồng lại ù ù cạc cạc, nàng hoàn toàn không nhận ra người này, hơn nữa nàng cũng không nhớ rõ mình từng có bất kỳ liên lạc gì với người này.