"À, xin lỗi, quên giới thiệu chính mình." Trên mặt Thất thiếu lộ ra vẻ áy náy, "Ta là Triệu Vân Sâm, tổng giám đốc tập đoàn giáo dục Tương Lai, trước đó hẳn phụ tá của ta đã từng liên lạc với ngươi."
"Ngài khỏe chứ, Thu Đồng tiểu thư, ta là Dương Tiểu Mạn, buổi sáng ta đã gọi điện thoại cho ngài." Đúng lúc này, một giọng nói có chút điềm mỹ truyền đến, ngoài cửa lại xuất hiện một người. Đây là một nữ nhân rất xinh đẹp, tướng mạo điềm mỹ, tư thái thành thục, chẳng qua tuổi tác của nàng lại tương đối lớn, thoạt nhìn đã xấp xỉ ba mươi.
"Chào ngươi, Dương tiểu thư." Rốt cục Thu Đồng cũng hiểu được, chuẩn bị đứng dậy, dù sao lễ phép căn bản vẫn phải có.
Chí ít Thu Đồng cũng cảm thấy như vậy.
Thế nhưng nàng còn chưa đứng lên đã nghe được giọng nói của Hạ Chí.
"Các ngươi không biết quấy rối người khác hẹn hò là rất không có đạo đức sao?" Trong giọng điệu của Hạ Chí đã có bất mãn rất rõ ràng.
"Bọn hắn muốn bàn chuyện hợp tác với trường chúng ta." Thu Đồng nhỏ giọng giải thích với Hạ Chí một chút.
"Honey, chúng ta không hợp tác với bọn họ." Giọng nói của Hạ Chí lại rất lớn, một bộ rất sợ Triệu Vân Sâm và Dương Tiểu Mạn đều không nghe được.
"Này, ta còn chưa quyết định đâu!" Thu Đồng hơi bất mãn, nàng còn đang suy nghĩ chuyện này đây, vì thế nàng cũng chưa gọi điện thoại lại cho Dương Tiểu Mạn. Nhưng hiện tại Hạ Chí cái gì cũng không biết, đã trực tiếp nói không hợp tác với người ta.
"Honey, vậy bây giờ ngươi quyết định là được rồi, không hợp tác với bọn họ." Hạ Chí lập tức nói.
"Vị này hẳn là Hạ lão sư." Giọng nói của Triệu Vân Sâm tại đúng lúc truyền đến, "Tập đoàn giáo dục Tương Lai của chúng ta thật sự rất có hứng thú tiến hành hợp tác trên phương diện giáo dục với Thu Đồng tiểu thư, đối với song phương, đây là chuyện cả hai cùng có lợi, không biết vì sao Hạ lão sư cứ nhất định phải phản đối đâu?"
"Ngươi muốn biết nguyên nhân ta phản đối sao?" Rốt cục Hạ Chí cũng quay đầu nhìn về phía Triệu Vân Sâm, giọng điệu hơi cổ quái.
"Ta nghĩ, nếu như Hạ lão sư ngươi không có nguyên nhân hợp lý, Thu Đồng tiểu thư cũng sẽ không đồng ý, đúng không?" Triệu Vân Sâm cười nhạt một tiếng, một bộ có phần bình tĩnh.
"Ừm, nguyên nhân rất đơn giản, ta nhìn ngươi không vừa mắt." Hạ Chí nhìn Triệu Vân Sâm, không chút hoang mang nói.
Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, cười xán lạn: "Honey, nguyên nhân này của ta có hợp lý không?"
"Ngươi đây là cái lý do nát gì?" Thu Đồng không nhịn được lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, tên lưu manh chết bầm này, cho dù không muốn hợp tác với người ta thật cũng không thể tìm nguyên nhân nào càng đáng tin hơn sao? Lại cứ vì nhìn đối phương không vừa mắt?
Cho dù là như vậy thật, hắn cũng không nên nói như thế đúng không?
"Thu Đồng tiểu thư, nói vậy hẳn ngươi sẽ không vì nguyên nhân không thể tưởng tượng nổi này mà cự tuyệt hợp tác với chúng ta chứ?" Triệu Vân Sâm quay đầu nhìn Thu Đồng, giọng điệu bình tĩnh.
Thoạt nhìn, Triệu Vân Sâm vẫn rất có lòng tin như cũ.
"Triệu tiên sinh, thật xin lỗi, tạm thời chúng ta không quá thích hợp để tiến hành hợp tác." Trong giọng nói của Thu Đồng có một chút áy náy, đúng là nàng cảm thấy lý do Hạ Chí cự tuyệt hợp tác quá bất hợp lí.
"Thu Đồng tiểu thư, ngài thực sự vì lý do này mà không hợp tác với chúng ta?" Dương Tiểu Mạn đang đứng bên cạnh không nhịn được, chuyện này cũng quá bất hợp lý đi?
Vẻ mặt Triệu Vân Sâm cũng tức thì trở nên có chút khó coi, hắn ta vốn tưởng rằng Thu Đồng sẽ không vì những lời của Hạ Chí mà thực sự cự tuyệt hợp tác, bởi vì ngay cả chính bản thân Thu Đồng cũng cảm thấy lý do Hạ Chí nói quá không hợp lý.
Thế nhưng, rõ ràng Thu Đồng cảm thấy lý do Hạ Chí đưa ra rất không hợp lý, nhưng nàng vẫn không chút do dự cự tuyệt hợp tác, nói cách khác, trên thực tế, Thu Đồng thực sự chỉ vì Hạ Chí không vừa mắt Triệu Vân Sâm mà cự tuyệt hợp tác với Triệu Vân Sâm!
Mà chuyện này chỉ có thể chứng minh một việc, đó chính là, thật ra Thu Đồng tương đối để ý Hạ Chí!
"Thu Đồng tiểu thư, trước đây ta vốn rất quý ngươi, ta vẫn cho rằng ngươi độc lập tự chủ, sẽ không vì người khác mà thay đổi nguyên tắc của mình, hiện tại xem ra, là ta sai rồi." Rốt cục Triệu Vân Sâm cũng nói chuyện, giọng điệu rõ ràng không còn ôn hoà nữa, "Xem ra có một câu thật không sai, trăm nghe không bằng một thấy."
"Triệu tiên sinh, nếu như bạn trai ta không thích ngươi, vậy sau này, hợp tác giữa chúng ta nhất định sẽ không thuận lợi. Đã như vậy, hiện tại ta cự tuyệt hợp tác với ngươi cũng là chuyện rất hợp lý." Trong giọng nói của Thu Đồng đã nhiều hơn một chút lạnh lùng, "Ta cảm thấy đây là chuyện logic rất hợp lý, về phần chuyện bạn trai ta không thích ngươi là hợp lý hay không, đó là một vấn đề khác."
"Đồng Đồng ngươi nói thật quá hay, không sai, ai bảo ngươi yêu ta như thế đây!" Hạ Chí lập tức ở bên cạnh bổ sung một câu, trông như rất vui vẻ.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, tên lưu manh này thật đúng là, cho hắn một chút ánh sáng mặt trời liền xán lạn.
"Thu Đồng tiểu thư, ngươi xác định vị Hạ Chí Hạ lão sư này là bạn trai của ngươi phải không?" Triệu Vân Sâm chậm rãi lắc đầu, "Nhưng đoạn thời gian trước, dường như có người nói cho ta biết, hắn là bạn trai của một người khác đây."
"Ngươi có thể lăn sao?" Hạ Chí mở miệng, giọng điệu cũng bắt đầu hơi lạnh.
"Triệu tiên sinh, đây là việc riêng của chúng ta, ta nghĩ các ngươi cần phải đi, chúng ta chỉ tới nơi này ăn cơm." Giọng nói của Thu Đồng cũng có chút lạnh lùng, đột nhiên nàng phát hiện, dường như chuyện hơi không thích hợp, dường như Triệu Vân Sâm này vốn có mâu thuẫn với Hạ Chí?