Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 883 - Chương 882: Luôn Luôn Điêu Dân Muốn Hại Trẫm (2)

Chưa xác định
Chương 882: Luôn luôn điêu dân muốn hại trẫm (2)

Xem ra, vừa rồi Hạ Chí nói nhìn Triệu Vân Sâm không vừa mắt, hơn phân nửa là cũng có nguyên nhân.

"Không, Thu Đồng tiểu thư, là các ngươi cần phải đi." Triệu Vân Sâm lắc đầu, "Đương nhiên các ngươi có thể ăn cơm, nhưng ta nghĩ, các ngươi cần chuyển sang nơi khác, bởi vì quán ăn này đã không chào đón hai vị."

"Triệu tiên sinh, đây không phải nhà hàng của ngươi đúng không?" Giọng điệu của Thu Đồng cũng hơi lạnh, thật ra nàng cũng có chút tức giận, không phải chỉ ra ngoài ăn một bữa thôi sao? Vì sao phải gặp nhiều chuyện hư hỏng như vậy?

Mặc kệ trong miệng Thu Đồng có không thừa nhận tới mức nào, nhưng sau khi Hạ Chí trở lại rồi, thật ra nàng vẫn rất vui vẻ. Mà đối với nàng, hai người cùng đi tìm một quán ăn cơm cũng là chuyện vui. Thế nhưng đầu tiên là món ăn Hạ Chí chọn cho nàng bị người khác giật đi, hiện tại thì hay rồi, rõ ràng còn muốn đuổi bọn hắn đi?

"Không, honey, quán ăn này đã thành quán của tên ngu ngốc trước mặt." Đúng vào lúc này, Hạ Chí tiếp lời, "Ngay vừa mới rồi, thằng ngu này dùng một ức mua cái nhà hàng còn không đáng một ngàn vạn này."

"Ngươi nói thật?" Thu Đồng ngẩn ra, nàng thật không nghĩ tới Triệu Vân Sâm lại có thể mua cả nhà hàng này?

"Hạ Chí, nếu ngươi đã biết chuyện ta mua nhà hàng này rồi, vậy ta đây cũng không nhiều lời." Triệu Vân Sâm nhìn Hạ Chí, lạnh lùng nói: "Nếu nơi này đã là nhà hàng của ta, vậy ta có quyền cự tuyệt phục vụ ngươi. Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, bất luận là hiện tại hay là tương lai, quán ăn này mãi mãi cũng không phục vụ ngươi!"

Nói đến đây, Triệu Vân Sâm nhìn về phía Thu Đồng, giọng điệu lại hòa hoãn lại: "Về phần Thu Đồng tiểu thư, nếu ngươi rời khỏi Hạ Chí, chỗ chúng ta vẫn sẽ mở rộng cửa chào đón ngươi."

"Ừm, rốt cuộc ta cũng biết vì sao ta vừa nhìn thấy ngươi đã khó chịu." Hạ Chí nhìn Triệu Vân Sâm, "Thì ra tên khốn kiếp ngươi muốn cướp lão bà ta."

Thật ra Thu Đồng cũng cảm thấy không thích hợp, tựa hồ Triệu Vân Sâm này có chút ý đồ với nàng, chỉ có điều, ở thành phố Thanh Cảng còn có người dám có ý đồ với nàng ngay trước mặt Hạ Chí sao?

"Hạ Chí, ngươi vốn không xứng với Thu Đồng tiểu thư!" Triệu Vân Sâm lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn nên tới Tô thành tìm Tô Phi Phi của ngươi đi!"

Lời của Triệu Vân Sâm vừa ra, Thu Đồng đã biết rõ, chuyện thật sự không đơn giản như vậy, tuy hẳn là bọn họ vô tình gặp được Triệu Vân Sâm trong quán ăn này, nhưng sợ rằng nguyên nhân chân chính khiến Triệu Vân Sâm muốn hợp tác với nàng, căn bản không phải là vì hợp tác.

Đến lúc này, Thu Đồng lại cảm thấy có chút may mắn, may là trước đó nàng không đồng ý hợp tác, nếu không, nói không chừng thật sự sẽ xảy ra phiền toái gì.

"Vì sao Triệu gia các ngươi lại luôn có đám người ngu xuẩn tự cho là đúng như các ngươi đây?" Hạ Chí lắc đầu, "Ngươi cho rằng ngươi mua cái nhà hàng này là có thể để ta rời đi? Nói thật, thật ra Triệu Vân Hà không ngu xuẩn như ngươi, hắn ta chỉ có tầm mắt hơi nhỏ một chút mà thôi."

Hạ Chí chậm rãi đứng dậy, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi là ai sao? Từ khi ngươi vừa xuất hiện, ta đã biết ngươi tới từ cái gọi là kinh thành Triệu gia, buồn cười là, trước đây khi Triệu Vân Hà xuất hiện trước mặt ta, tốt xấu gì hắn ta còn có chỗ dựa, mà ngươi, ngươi lại cho rằng ngươi chỉ mua một quán ăn là có thể càn rỡ trước mặt ta!"

Bốp!

Đột nhiên Hạ Chí tát một cái lên mặt Triệu Vân Sâm: "Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Ngươi lại nghĩ ta là ai? Chút thủ đoạn buồn cười như thế, ngươi cho rằng nó có tác dụng với ta không?"

"Ngươi làm cái gì vậy? Sao ngươi lại ra tay đánh người..." Dương Tiểu Mạn đang đứng bên cạnh lập tức gấp gáp, nhưng nàng còn chưa dứt lời, Hạ Chí đã tát một cái lên trên mặt Triệu Vân Sâm.

Một tiếng kêu đau đớn, Triệu Vân Sâm hướng thẳng trên mặt đất, phù phù, cứ như vậy nằm im không một tiếng động.

"Triệu tổng, Triệu tổng..." Dương Tiểu Mạn vô cùng nóng nảy.

"Dương tiểu thư, ngươi đưa Thất thiếu tới bệnh viện trước đi!" Tiểu Mạnh đang đứng bên cạnh vội vàng nói, hắn ta đã sớm muốn chạy.

"Được được được!" Dương Tiểu Mạn vội vàng gật đầu.

Tiểu Mạnh vội vàng bế Triệu Vân Sâm lên, nhanh chóng chạy ra phía ngoài, mà Dương Tiểu Mạn cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

"Dương tiểu thư..." Giám đốc trung niên muốn đuổi theo.

"Đừng đuổi theo, bọn hắn sẽ không mua nhà hàng của ngươi." Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên, "Đừng cả ngày cứ nghĩ tới kiếm bộn, rất dễ không toàn mạng."

"Vâng, vâng, đa tạ Hạ lão sư dạy dỗ." Giám đốc trung niên kia nói liên tục không ngừng.

"Mang thức ăn lên trước, không nên tới quấy rầy ta nữa." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó lại đóng cửa phòng lại.

Ngồi xuống, Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng: "Honey, chúng ta chỉ cần đợi chừng nửa giờ nữa là có ăn."

"Triệu Vân Sâm là chuyện gì xảy ra?" Thu Đồng lại không nhịn được hỏi: "Hình như hắn là người tới từ thủ đô?"

"Đồng Đồng, không cần phải quan tâm tới hắn, ngược lại lần sau bọn hắn sẽ đổi người khác đến." Hạ Chí thuận miệng nói, sau đó cảm khái: "Luôn luôn có điêu dân muốn hại trẫm, rõ ràng còn muốn cướp hoàng hậu của ta."

Thu Đồng lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, nàng mới không phải hoàng hậu của hắn, còn trẫm nữa, có phải gia hỏa này cả ngày mơ mộng đẹp tam cung lục viện không? Chẳng trách hắn lăng nhăng như vậy!

Đúng lúc này có điện gọi điện thoại tới, ngược lại khiến Thu Đồng dời lực chú ý, nàng lấy điện thoại di động ra, phát hiện người gọi điện thoại tới là Hàn Tiếu, lập tức nhận điện thoại.

"Tiếu Tiếu, làm sao vậy?" Thu Đồng mở miệng hỏi: "Cái gì? Hắn làm sao?"

Bình Luận (0)
Comment