Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 884 - Chương 883: Hứng Thú Của Chúng Ta Lại Khác (1)

Chưa xác định
Chương 883: Hứng thú của chúng ta lại khác (1)

Bên kia điện thoại, Hàn Tiếu nói vài lời, mà sau khi Thu Đồng nghe xong lại im lặng một chút, sau đó mở miệng nói: "Tiếu Tiếu, nếu hắn đã tìm được ngươi rồi, vậy ngươi xử lý chuyện này đi, coi như là luật sư của hắn, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, không cần phải quan tâm tới ta."

Dừng một chút, Thu Đồng lại bổ sung: "Xử lý xong, nhớ phải tìm hắn đòi phí luật sư."

Thu Đồng nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó trong phòng lại an tĩnh lại.

Một lát sau, Thu Đồng không nhịn được hỏi: "Này, sao ngươi không hỏi ta có chuyện gì?"

"À, honey, Hàn Tiếu tìm ngươi làm gì vậy?" Hạ Chí lập tức hỏi.

"Quên đi, lười nói cho ngươi." Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, rõ ràng gia hỏa này đang qua loa nàng. Trên thực tế hắn vốn không có hứng thú với chuyện này.

Lại im lặng thêm vài phút đồng hồ, rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được mà chủ động nói ra: "Là chuyện Thu Tử Khang, hắn ta bị cảnh sát bắt, không tìm được người hỗ trợ, kết quả hắn ta gọi điện thoại cho Hàn Tiếu, hình như lần trước Hàn Tiếu đã đưa số điện thoại cho hắn ta."

"Chơi gái bị bắt sao?" Hạ Chí thuận miệng nói.

Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí: "Ngươi không thể đoán ra chuyện gì khác sao?"

Chần chờ một chút, Thu Đồng lại bổ sung: "Nghe nói hắn ta lừa người ta rằng mình có biệt thự, sau khi qua đêm với người ta ở nhà, hắn ta mới nói cho người ta biết biệt thự này không phải của hắn ta, sau đó nữ hài tử kia báo cảnh sát, hình như kiện hắn tội cưỡng gian hay gì đó."

"Ngươi xem ta có thể đoán được xấp xỉ mà." Hạ Chí cười xán lạn.

"Cái này gọi là xấp xỉ sao?" Thu Đồng hừ một tiếng, "Quên đi, lười nói với ngươi, ngược lại chuyện này cũng không liên quan gì tới ta, ta mới không muốn quản chuyện của hắn. Nếu hắn tìm Tiếu Tiếu, vậy cứ để Tiếu Tiếu coi hắn như một đương sự bình thường là được."

"Đồng Đồng ngươi làm vậy là quá đúng." Hiển nhiên Hạ Chí cũng tán thành cách xử lý này.

Thu Đồng cũng cảm thấy mình làm rất đúng, nàng vẫn luôn không có thiện cảm gì với Thu Tử Khang, cho dù hắn đỡ hơn Thu Thiên Lương một chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ có thêm mấy phần nhân tính mà thôi, không có nghĩa Thu Tử Khang là người tốt gì. Quan trọng hơn là cho dù Thu Tử Khang là người tốt, cũng không có nghĩa Thu Đồng sẽ có hảo cảm gì với hắn ta.

Ngẫm lại, nếu không phải có Hạ Chí, hiện tại không biết nàng đã bị cha con Thu Thiên Lương Thu Tử Khang bắt nạt thành bộ dáng gì. Không đúng, nếu không có Hạ Chí, nói không chừng nàng đã chết!

Nghĩ đến những chuyện này, Thu Đồng lại càng cảm thấy không có hảo cảm gì với Thu Tử Khang nữa, mà nàng cho Thu Tử Khang ở lại trong biệt thự đã là hết tình hết nghĩa.

Thu Đồng vô thức nhìn về phía Hạ Chí, trong lúc nhất thời hơi xuất thần. Mấy ngày nay, nàng thường xuyên nghĩ tới nếu như nàng không gặp phải Hạ Chí, cuộc sống của nàng sẽ như thế nào đây?

Nàng cảm thấy mình sẽ không vì vấn đề tình cảm mà phiền não, nhưng ngoài ra, sợ rằng nàng sẽ gặp thêm không biết bao nhiêu chuyện phiền não khác, mà trường trung học phổ thông Minh Nhật có thể tiếp tục tồn tại hay không cũng rất khó nói, nàng có còn sống hay không cũng chưa biết chừng.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Thu Đồng quyết định không tiếp tục suy nghĩ nữa. Nàng có thể xác định một việc, đó chính là nếu thật sự không gặp được Hạ Chí, hiện tại cuộc sống của nàng sẽ rất gian nan.

"Đồng Đồng, có phải ta rất đẹp trai không?" Hạ Chí cười mỉm hỏi.

Thu Đồng lập tức giật mình tỉnh lại, sau đó khuôn mặt hơi đỏ lên, hung ác trừng Hạ Chí: "Không đẹp trai!"

"Ừm, xem ra thỉnh thoảng Đồng Đồng cũng sẽ nói láo." Hạ Chí nghiêm trang nói.

Thu Đồng dứt khoát lười để ý tới Hạ Chí, lại cúi đầu xem di động, qua một hồi sau, tiếng gõ cửa lại truyền đến, quản lý trung niên và một phục vụ viên đồng thời xuất hiện trong phòng, trong tay mỗi người đều bưng một tô mì.

"Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, mì toàn thịt của hai người đã được làm xong." Giọng điệu của quản lý trung niên vô cùng dị thường, hiển nhiên vừa rồi hắn ta đã đi hỏi thăm một chút về lai lịch chân chính của Hạ Chí và Thu Đồng.

Hai người đặt mì xuống, quản lý trung niên tiếp tục mở miệng nói: "Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, ta giới thiệu về món mì toàn thịt này cho hai người một chút, nó là..."

"Được rồi, không cần ngươi giới thiệu." Hạ Chí lại ngắt lời quản lý trung niên, "Các ngươi đi ra ngoài đi."

"Được, Hạ lão sư." Quản lý trung niên ngẩn ngơ, sau đó vội vàng gật đầu, theo phục vụ viên kia cùng rời khỏi phòng, đồng thời còn chủ động đóng cửa lại.

"Này, ngươi để người ta giới thiệu một chút không được sao?" Thu Đồng hơi bất mãn, "Đây là lần đầu tiên ta nghe nói tới loại mì toàn thịt này."

"Honey, loại cơ hội trang bức này sao ta có thể nhường cho người khác được?" Hạ Chí cười xán lạn, "Đồng Đồng, ngươi xem món mì này, thoạt nhìn dường như rất giống món mì bình thường, nhưng trên thực tế, trong này không hề có chút bột mì nào, mì sợi được dùng hơn trăm loại thịt phối hợp chế ra, về phần ăn có ngon hay không, chỉ có ăn rồi mới biết được."

Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí đã cầm đũa lên, sau đó tự mình gắp mì trong bát lên, cách bàn đưa đến bên mép Thu Đồng: "Honey, ăn thử sợi mì này xem."

Hành động thân mật như đút cho nhau ăn này, thật ra lúc còn trên U Linh Nữ Vương nghỉ phép cũng thường xuyên phát sinh, vì thế lúc này đây, Thu Đồng cũng rất tự nhiên hé miệng, cắn mì sợi, nhẹ nhàng hút một cái.

Bình Luận (0)
Comment