Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 885 - Chương 884: Hứng Thú Của Chúng Ta Lại Khác (2)

Chưa xác định
Chương 884: Hứng thú của chúng ta lại khác (2)

Mì sợi vừa vào miệng đã lập tức tan ra, mùi vị đó, trong lúc nhất thời Thu Đồng không biết nên dùng từ gì để hình dung. Nàng chỉ biết hiện tại nàng đã vô thức cầm đũa lên, trực tiếp tiến công tô mì sợi trước mặt nàng.

Thấy dáng vẻ Thu Đồng như đói bụng lắm, Hạ Chí lẩm bẩm: "Ừm, xem ra món này ăn rất ngon, ta đây cũng có thể ăn."

Nghe nói như thế, Thu Đồng lại không nhịn được ngẩng đầu hung ác trừng Hạ Chí, thì ra tên lưu manh này vốn không biết mì có ngon hay không, vì thế mới để nàng thử độc trước?

Crắc!

Đột nhiên Hạ Chí lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Thu Đồng.

"Ngươi làm gì vậy?" Thu Đồng lập tức bất mãn.

"Honey, ngươi xem bộ dạng hiện tại của ngươi đáng yêu tới mức nào." Hạ Chí đưa điện thoại di động đến cho Thu Đồng xem ảnh, trong ảnh, Thu Đồng mím môi, khóe miệng còn có một sợi mì, bộ dáng này thiếu đi mấy phần cao quý, nhưng thực sự lại nhiều thêm mấy phần đáng yêu.

"Ta mặc kệ ngươi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn mì, món mì toàn thịt này thực sự quá tuyệt vời!

Lúc này, Thu Đồng đã bắt đầu cảm thấy, chỉ cần ăn được tô mì này, dù bị dằn vặt lâu như vậy cũng vẫn đáng giá.

Thu Đồng vùi đầu ăn mì, thật ra lượng mì trong tô cũng không nhiều lắm, không bao lâu sau nàng đã phát hiện, mình ăn hết mì rồi, ngay cả nước canh cũng đã uống hết, mà nàng còn chưa được thỏa mãn.

"Đồng Đồng, còn muốn ăn nữa không?" Giọng nói của Hạ Chí vang lên, sau đó Thu Đồng liền phát hiện trước mặt mình nhiều hơn một cái bát, trong bát còn có nửa bát mì.

"Ngươi không ăn sao?" Thu Đồng có chút xoắn xuýt, rõ ràng Hạ Chí đã ăn bát mì này rồi.

"Đồng Đồng, ta thích ăn chung một tô mì với ngươi." Hạ Chí cười hì hì nói.

Thu Đồng vẫn còn đang bối rối, thật ra đúng là nàng muốn ăn thật, chỉ có điều nàng cảm thấy Hạ Chí cũng thích ăn, như vậy dường như không tốt lắm.

"Thôi đi, ngươi vẫn nên ăn một mình thì hơn." Thu Đồng do dự một chút, quyết định không ăn.

"Đồng Đồng, ngươi thích ăn mì, ta thích ăn ngươi, hứng thú của chúng ta khác nhau, cho nên hiện tại ngươi ăn nhiều mì một chút, sau đó ăn ngươi lại càng tuyệt." Hạ Chí cười hì hì nói.

"Lưu manh!" Thu Đồng lại nổi giận, tên gia hỏa chết tiệt này lại còn đùa giỡn lưu manh!

Lúc đầu nàng đã chuẩn bị đẩy nửa bát mặt tới trước mặt Hạ Chí, nhưng nhất thời giật lại, cầm đũa lên há miệng ra, tên sắc lang khốn kiếp này cả ngày toàn nghĩ mấy thứ linh tinh, không cho hắn ăn thứ tốt!

"Nam nhân mà, nhất định phải có mục tiêu lâu dài." Hạ Chí ở đó lẩm bẩm, "Phúc lợi của ta đang trở nên tuyệt hơn."

Thu Đồng rất muốn ụp nửa bát mì này lên trên đầu Hạ Chí, nhưng lại có chút luyến tiếc, cuối cùng vẫn nhịn lại, một hơi ăn xong, sau đó nàng mới ngẩng đầu trừng Hạ Chí: "Này, ta ăn xong rồi, chúng ta đi rồi!"

"Honey, ngươi tính tiền đi, hình như trên người ta không có nhiều tiền như vậy." Hạ Chí lại mở miệng nói.

Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, nàng mới không tin gia hỏa này không có tiền.

Chẳng qua, khi Thu Đồng gọi phục vụ tới tính tiền, nàng cảm thấy, rất có thể trên người gia hỏa này không có nhiều tiền như vậy, bởi hai bát mì vừa rồi cũng quá mắc!

Một tô mì đã 8888, còn là quản lý trung niên kia đích thân qua đây giảm giá cho hai người biết, nhưng sau khi giảm, vẫn phải trả 8000 tệ!

"Sau này các ngươi nên đổi tên quán đi, gọi là quán Mì Hoàng Kim." Thu Đồng trả tiền xong, không nhịn được lầm bầm một câu, đây không phải ăn mì, đây là ăn vàng.

"Đa tạ Thu Đồng tiểu thư ban tên cho." Quản lý trung niên lại tỏ vẻ hết sức phấn khởi, chờ khi Hạ Chí và Thu Đồng vừa rời đi, món mì toàn thịt này thực sự đổi tên thành mì hoàng kim, mặt dù trong mì không có hoàng kim, nhưng nó sẽ khiến ngươi có cảm giác như đang ăn vàng thật!

"Này, ngươi lái xe!" Đi ra khỏi nhà hàng, Thu Đồng ngồi vào ghế lái phụ, nàng không muốn làm tài xế cho tên gia hỏa này mãi.

"Ừm, được, ta lái." Hạ Chí cầm lấy chìa khóa từ trong tay Thu Đồng, sau đó lẩm bẩm, "Hạ Chí lái Lamborghini, Đồng Đồng ngồi trên người Hạ Chí..."

"Ai ngồi trên người ngươi?" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được mà đấm Hạ Chí một cái, tuy nàng biết rõ đánh hắn cũng vô dụng, nhưng nàng vẫn không nhịn được.

"Đồng Đồng, ngươi đang ngồi trên xe đua hiệu Hạ Chí, ừm, xe thể thao hiệu Hạ Chí, gọi tắt là Hạ Chí." Hạ Chí lại làm ra vẻ lẽ thẳng khí hùng, "Chẳng qua ta cảm thấy dường như không thích hợp lắm, Đồng Đồng, nếu không ngươi trực tiếp ngồi lên người ta đi, như vậy chẳng phải danh xứng với thực rồi sao."

"Nhanh lái xe của ngươi!" Thu Đồng tức giận nói. Gia hỏa này vẫn luôn có thể biên ra đủ loại lý do, mà cuối cùng, từ đầu đến cuối mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là lợi dụng sàm sỡ nàng!

Thu Đồng nói xong lại đeo tai nghe lên trực tiếp nghe nhạc, hiển nhiên nàng không muốn nói vớ vẩn với Hạ Chí nữa.

Xấp xỉ nửa giờ sau, hai người trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, thấy chiếc xe thể thao hiệu Hạ Chí này, đương nhiên người què lập tức đi mở cổng. Có điều đúng vào lúc này, gần như đồng thời, một chiếc Lamborghini khác cũng lái tới, sau đó dừng lại nơi cổng. Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người đi xuống.

"Dừng xe, nhanh dừng xe!" Thu Đồng tháo tai nghe điện thoại xuống, nhìn về phía người vừa bước xuống xe, nhất thời hơi sững sờ, "Này, ngươi xem, nàng, vì sao nàng..."

Lời còn chưa dứt, người kia đã quay mặt về phía bên này, mà hành động của nàng cũng khiến Thu Đồng triệt để nhìn rõ gương mặt người này. Mà vừa nhìn, Thu Đồng đã trực tiếp ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment