"Nhưng Charlotte mới ba tuổi..." Thu Đồng nói đến đây lại không nói thêm nữa, nàng biết Charlotte rất thông minh rất hiểu chuyện, đối với những đứa trẻ ba tuổi khác, bọn hắn không cách nào tự quyết định chuyện này, nhưng Charlotte lại có thể tự mình quyết định.
Im lặng một chút, Thu Đồng gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta đi hỏi Charlotte."
"Barbara, chúng ta đi vào tìm Charlotte trước." Hạ Chí nói với Barbara một tiếng, sau đó kéo tay Thu Đồng đi vào trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Ừm, nghe theo anh rễ." Barbara cười một tiếng quyến rũ.
Ba người sóng vai đi vào bên trong, đều không nói gì thêm, lần này Thu Đồng không chỉ tùy ý Hạ Chí nắm tay, còn theo bản năng tựa trên người Hạ Chí. Chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, khiến nàng có chút trở tay không kịp.
Ngược lại Barbara ở đó nhìn quanh, có vẻ phong tình vạn chủng. Dọc theo đường đi, nàng thu hút được ánh mắt của vô số nam nữ sinh còn có nam nữ lão sư.
Mà thấy dáng vẻ của Barbara, mọi người gần như đều có cùng một suy nghĩ, đây là bạn gái trước của Hạ Chí tìm đến trường sao?
Phải xấp xỉ mười phút sau ba người mới về đến ký túc xá của Thu Đồng. Thật ra Thu Đồng cũng không xác định được lúc này Charlotte đang ở đâu, nhưng nàng cũng không gọi điện thoại cho Charlotte. Dưới cái nhìn của nàng, nếu như Charlotte không có trong ký túc xá lại gọi điện thoại cho nàng cũng không muộn.
Trên thực tế, trong tiềm thức Thu Đồng lại đang kéo dài thời gian, bởi vì hiện tại nàng luôn có dự cảm xấu, nàng luôn cảm thấy rất có thể chuyện này sẽ không phát triển theo phương hướng nàng mong muốn.
Đang chuẩn bị dùng chìa khóa mở cửa, đột nhiên cửa phòng bị kéo ra, sau đó Thu Đồng nghe được giọng nói thanh thúy của Charlotte: "Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ và ba ba đi hẹn hò về rồi sao?"
Không đợi Thu Đồng trả lời, Charlotte đã thấy Barbara, sau đó nàng có chút khoa trương kêu lên: "Oa, tiểu di, sao ngươi lại tới đây? Ta nói cho ngươi biết ngươi đi mau đi, nếu ngươi không đi ba ba sẽ kéo ngươi tới làm tiểu lão bà... Ai ya, đau quá!"
Charlotte nói hươu nói vượn hiển nhiên đã bị Hạ Chí đánh, sau đó nàng bày ra vẻ mặt như ăn mướp đắng nhìn Barbara: Tiểu di, ba ba lại bắt nạt ta, ngươi đưa ta trở về đi."
"Đã kêu ngươi đừng bắt nạt Charlotte!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Nữ nhi ngoan, tiểu di của ngươi tới để đưa ngươi trở về." Hạ Chí lười biếng tiếp lời, "Tốt rồi, ngươi có thể thu dọn hành lý đi cùng với nàng."
"A?" Charlotte lại bày ra vẻ mặt đau khổ, "Tiểu di, ngươi tới đưa ta về thật sao?"
"Charlotte, nếu như ngươi không muốn trở về thì không cần về." Thu Đồng vội vàng nói: "Cha ngươi nói, chuyện này do chính ngươi quyết định."
"Ba ba, là như vậy thật sao?" Charlotte lập tức vui vẻ lại.
"Không sai." Hạ Chí trả lời rất kiên quyết.
"Tiểu di, ta không về cũng được sao?" Charlotte lại hỏi Barbara.
"Nếu ngươi không muốn trở về thật cũng được, chỉ có điều tốt nhất ngươi vẫn nên theo ta về nhà một chuyến, ông ngoại bà ngoại ngươi muốn thăm ngươi." Barbara trả lời.
"Ừm, vậy để ta suy nghĩ một chút." Charlotte chạy đến trên ghế sofa ngồi xuống, sau đó hai tay chống cằm, một bộ minh tư khổ tưởng.
Đủ qua ba phút sau, Charlotte mới ngẩng đầu: "Ta nghĩ xong rồi!"
Thu Đồng nhìn chằm chằm Charlotte, không nói gì thêm, hiển nhiên là đang đợi Charlotte nói ra quyết định của nàng.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta sẽ trở lại gặp ngươi." Charlotte quay qua chớp chớp mắt với Thu Đồng, mà lời của nàng vừa ra Thu Đồng đã hiểu, Charlotte đang chuẩn bị trở về.
"Charlotte, sao ngươi cứ nhất định phải đi?" Thu Đồng không nhịn được hỏi, nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao rõ ràng Charlotte rất thích ở đây nhưng lại cứ nhất định phải rời khỏi?
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ở đây có quá ít người có thể chơi với ta, ta vẫn nên về nhà chơi vài năm trước đã." Charlotte cười hì hì một tiếng, "Thật ra cũng không sao cả, nói không chừng qua mấy năm nữa ta sẽ trở lại."
Charlotte nhảy từ trên ghế sofa xuống: "Ta không cần thu dọn hành lý, sau này ta còn phải trở lại, hiện tại ta cứ đi không là được."
Charlotte chạy đến bên cạnh Barbara, kéo tay Barbara: "Tiểu di, chúng ta đi thôi!"
"Chờ đã, Charlotte, ngươi muốn đi ngay?" Thu Đồng lập tức gấp gáp, nàng vốn cảm thấy cho dù Charlotte muốn đi, tối thiểu cũng phải ở lại thêm mấy ngày nữa, sao có thể nói đi là đi ngay như vậy được?
"Đúng vậy, Đồng Đồng tỷ tỷ, ta đi trước đây." Charlotte quay đầu, dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn Thu Đồng, sau đó lại quơ quơ bàn tay nhỏ trắng noãn với nàng, "Ta sẽ trở lại ah."
"Này, thế nhưng..." Thu Đồng nhất thời có chút không biết nên làm thế nào, sau đó nàng lại dùng ánh mắt cầu trợ nhìn Hạ Chí, hiển nhiên nàng hy vọng Hạ Chí nói gì đó.
"A, đúng rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ, ta nói cho tỷ biết một việc ah!" Đột nhiên Charlotte buông Barbara ra, chạy đến bên cạnh Thu Đồng, sau đó dùng hai tay che miệng lại, ghé vào bên tai Thu Đồng, nhỏ giọng nói câu gì đó.
Khuôn mặt Thu Đồng đột nhiên hơi đỏ lên, sau đó nàng nhìn Charlotte với ánh mắt khinh bỉ: "Ngươi lại nói bậy bạ cái gì?"
"Hì hì, Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ phải cố gắng lên, tỷ càng nỗ lực, ta mới có thể trở lại càng sớm hơn." Charlotte lại chạy về bên cạnh Barbara, lại vẫy vẫy tay với Thu Đồng, "Đồng Đồng tỷ tỷ, còn có ba ba hỗn đản, hẹn gặp lại."
"Chờ đã, Charlotte, ta đưa ngươi tới sân bay." Rốt cục Thu Đồng cũng phục hồi tinh thần lại, chuyện này quá đột ngột, khiến cả người Thu Đồng cứ ngẩn ngơ.