Hiển nhiên đoàn cổ vũ khổng lồ của trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng có chút ngoài dự liệu của đối thủ. Cứ việc bọn hắn ở nơi cách đây hai trăm km, nhưng mới vừa bắt đầu, thoạt nhìn nơi đây thực sự giống như sân nhà của trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Thế nhưng sau khi cuộc tranh tài bắt đầu, bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật rất nhanh đã phát hiện có điểm gì đó không đúng. Rất nhanh bọn hắn đã ý thức được, thật ra đây là sân nhà chân chính của Thanh Cảng Nhất Trung.
Thảm cỏ trên sân bóng này tương đối nát. Thật ra trên cơ bản, nơi này vốn không có thảm cỏ gì, chỉ có mấy cây cỏ mọc trên đất. Mà những cây cỏ này không chỉ không có bất kỳ lợi ích gì với sân bóng, ngược lại còn khiến sân bóng càng thêm không được bằng phẳng.
Thật ra phía trường trung học phổ thông Minh Nhật đã sớm phát hiện vấn đề này, thậm chí Trương Thành Hùng còn từng đi hỏi thăm. Nhưng phía ban tổ chức nói đây là khu dân nghèo, không có sân thể dục nào tốt. Trương Thành Hùng cũng không còn cách nào khác. Mặt khác, hắn ta cũng hiểu được, dù sao thì hai bên cũng chơi cùng một sân, tính ra đối với cả hai bên nó đều công bằng.
Nhưng ngay từ đầu trận đấu, bất luận là đám đội viên trường trung học phổ thông Minh Nhật trên sân hay là Trương Thành Hùng cùng những người khác trên khán đài, đều phát hiện tình huống không đúng. Dường như đối với song phương, sân bóng này tuyệt đối không công bằng.
Đám cầu thủ trường trung học phổ thông Minh Nhật hoàn toàn không thích ứng được với cái sân này, nhưng đám đội viên Thanh Cảng Nhất Trung lại có thể đá tới mây bay nước chảy, lưu loát sinh động trên sân. Tuy trình độ kỹ thuật của đám đội viên bên kia cao hơn một chút, thế nhưng bọn hắn có thể đá tới thông thuận như vậy trên sân bóng này, chỉ có một khả năng.
"Sao lại thế này? Vì sao bọn hắn có thể đá tốt như vậy?"
"Chuyện này còn phải nói sao? Nhất định là bọn hắn đã sớm làm quen với sân bóng này!"
"Thảo, nói cách khác, bọn hắn đã biết trước bọn hắn sẽ thi đấu trên sân này? Đoán chừng sau khi trận tranh tài lần trước kết thúc, bọn hắn đã tới nơi này thích ứng với sân bóng!"
"Nói không chừng bọn hắn đã sắp xếp xong từ lúc càng sớm hơn."
"Mẹ nó, đây không phải là giở thủ đoạn sao?"
"Đúng vậy, quá không biết xấu hổ, để Mạc Ngữ không cách nào lên sân cũng thôi đi, rõ ràng còn chơi loại ám chiêu này!"
Đám người trường trung học phổ thông Minh Nhật rất tức giận.
Kết quả là mỗi một lần cầu thủ Thanh Cảng Nhất Trung dẫn bóng lại đưa tới vô số tiếng cười nhạo. Thế nhưng Thanh Cảng Nhất Trung vừa mở màn đã phát động thế tiến công mãnh liệt, chỉ trong thời gian năm phút ngắn ngủi lại liên tục sút vào hai quả. Lúc này, rốt cục đám sư sinh trưởng trung học phổ thông Minh Nhật trên khán đài cũng đều yên lặng lại.
Hiện tại chỉ mới năm phút trôi qua, năm phút đã bị dẫn hai quả, cứ tiếp tục như vậy, cho dù Mạc Ngữ có đến chỉ sợ cũng hết thuốc chữa.
"Trở về thủ, trở về thủ, ổn định, lui về vùng cấm, ổn định!" Lão sư kiêm huấn luận viên đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật Triệu Phong đang đứng bên ngoài sân khàn giọng hô to. Lúc này, các cầu thủ đều đã bị đánh tới choáng váng, nếu còn không mau chóng phản ứng, sợ rằng tiếp đó bọn họ sẽ bị thủng lưới càng nhiều hơn.
"Mọi người cùng kêu theo ta, phòng thủ, phòng thủ!" Trương Thành Hùng cũng bắt đầu chỉ huy đoàn cổ vũ.
"Phòng thủ!"
"Phòng thủ!"
Rốt cục đoàn cổ vũ cũng lại náo nhiệt lên, mà đám cầu thủ trường trung học phổ thông Minh Nhật bị đánh cho choáng váng rốt cục cũng kịp phản ứng. Hiện tại chuyện bọn hắn cần phải làm đúng là phòng thủ.
Vốn dĩ bọn hắn và đội bóng Thanh Cảng Nhất Trung không có chênh lệch lớn như vậy, dựa theo những lời Triệu Phong đã động viên mọi người trước đó, chỉ cần bọn hắn liều mạng một chút, muốn đá hòa với đối thủ vẫn rất có khả năng. Nếu như Mạc Ngữ có thể kịp tới hỗ trợ, vậy phần thắng đã nắm chắc. Cho dù Mạc Ngữ không tới kịp, bọn hắn cũng có thể bức đối thủ tiến hành đại chiến penalty.
"Lui về nửa sân, tạm thời phòng thủ, thích ứng với sân trước!"
Trên trận, cầu thủ số 9 đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng bắt đầu chỉ huy mọi người. Hắn ta chính là đội trưởng đội bóng. Lúc này, đương nhiên hắn ta cũng cần phát huy tác dụng của đội trưởng.
Nhưng cho dù hắn ta kịp phản ứng vẫn chậm rồi, Thanh Cảng Nhất Trung vẫn có thể vượt tuyến. Trong lúc trường trung học phổ thông Minh Nhật điều chỉnh phòng thủ, bọn hắn lại vào thêm một quả. Mà sau đó, bọn hắn càng điên cuồng công kích ở nửa sân thậm chí là ở vùng cấm của trường trung học phổ thông Minh Nhật, khiến trường trung học phổ thông Minh Nhật mệt mỏi.
Nửa trận kết thúc. Trên khán đài, mọi người cũng có chút mất tỉnh thần, mà đám cầu thủ trường trung học phổ thông Minh Nhật lại trực tiếp tê liệt ngã trên sân bóng. Đối với bọn hắn, dường như hiệp hai đã không còn ý nghĩa gì.
Trên màn hình lớn, điểm số 6-0 đỏ tươi thoạt nhìn chói mắt vô cùng. Mà trên cơ bản, tỉ số này cũng gần như thông báo đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật đã bại.
Mà dù là huấn luận viên Triệu Phong, lúc này hắn cũng rất khó có thể nói ra lời an ủi gì. Dù sao thì điểm số này cũng thật sự có chút khó coi.
Mấu chốt nằm ở chỗ đây không chỉ là hơi khó coi, căn bản là bọn hắn không nhìn thấy bất kỳ hy vọng chuyển bại thành thắng nào.
Hơn nữa, bọn hắn cảm thấy, với loại sân bóng này, dù Mạc Ngữ có xuất hiện ở hiệp sau cũng chưa chắc có thể làm gì.
"Thu Đồng, vẫn không thể liên lạc với Hạ lão sư sao?" Lúc này Phi Yến không nhịn được dò hỏi.
Phi Yến và Thu Đồng đang ngồi cùng một chỗ, mà phía dưới Phi Yến lại là đội cổ động viên. Hiện tại bọn họ đã bắt đầu biểu diễn trên đường chạy của sân bóng. Phải thừa nhận một điều, mỗi một lần, đội cổ động viên trường trung học phổ thông Minh Nhật đều có thể biểu diễn tốt hơn đội cổ động viên của đội bạn.