Nếu không nằm ngoài dự liệu, đợi khi giải đấu kết thúc, đội cổ động viên trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ nhận được giải đội cổ động viên xuất sắc nhất.
"Đã tới hiện tại, cho dù có thể liên hệ với hắn cũng không có ích gì" Thu Đồng cũng không muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí thêm.
Dưới cái nhìn của nàng, trận đấu này bọn họ nhất định phải thua.
"Cũng đúng, trừ phi Mạc Ngữ tới, nếu không thật không còn biện pháp nào khác. Nhưng hiện tại chắc hẳn Mạc Ngữ không thể tới kịp." Phi Yến có chút bất đắc dĩ.
"Không sao, thua thì thua. Có thể vào vòng bán kết đã là thành tích rất tốt" Thu Đồng cũng bắt đầu nghĩ thoáng hơn. Dù sao thì thực lực của đội bóng trường trung học phổ thông Minh Nhật vốn không bằng đối thủ.
"Nói thì nói như thế, nhưng ta vẫn cảm thấy đáng tiếc. Đám nhóc trong đội bóng đá kia đã tiến bộ rất nhanh, hơn nữa còn tương đối nỗ lực." Phi Yến lắc đầu: "Lại nói, chúng ta để Mạc Ngữ làm cầu thủ thay thế vẫn hợp với quy tắc. Nhưng đám Thanh Cảng Nhất Trung rõ ràng đã dùng thủ đoạn. Thua bọn hắn như vậy ta luôn cảm thấy khó chịu"
"Lão bà, ngươi đừng vội, còn hiệp sau nữa đây. ' Trương Thành Hùng đang đứng bên cạnh không nhịn được mở miệng nói.
"Ta biết còn hiệp sau, nhưng vốn không cách nào thắng" Phi Yến trợn mắt liếc Trương Thành Hùng, ngay sau đó nàng lại cảm thấy không đúng: "Chờ đã, nhìn vẻ mặt này của ngươi, có phải ngươi lại có chuyện gì giấu giếm chúng ta?"
"Không có, ta chỉ tìm một người anh em làm phóng viên, hắn vẫn luôn livestream tình hình thi đấu bóng rổ bên kia cho ta. Đúng rồi, trận đấu bên kia chúng ta thắng chắc, hiện tại cũng đã dẫn trước hơn một trăm điểm." Trương Thành Hùng thuận miệng nói.
"A? Dẫn trước hơn một trăm điểm?" Phi Yến ngẩn ngơ, ngay cả Thu Đồng cũng ngạc nhiên không thôi, chuyện này cũng quá bất hợp lý đi?
"Đúng vậy, các ngươi không biết, nửa hiệp đầu Mạc Ngữ đặc biệt để Ninh Hậu Húc ném bóng ba điểm, trong vòng 20 phút đã ném vào hơn ba mươi quả ba điểm, mà đối phương chỉ ghi được vài điểm. Hiện tại đã bắt đầu thi đấu hiệp hai, mặc dù nàng không tiếp tục dùng loại chiến thuật này, nhưng đối phương đã hoàn toàn hỏng mất. Hiện tại chênh lệch còn đang bị kéo dài." Trương Thành Hùng lắc đầu cảm khái: "Mạc Ngữ không hổ là nhất sinh giỏi nhất của Hạ Chí, chiêu này quá mạnh mẽ."
Phi Yến nghe tới ngẩn người, mà Thu Đồng lại mơ hồ cảm thấy không được thoải mái. Từ sau khi biết Hạ Chí đưa mắt kính cho Mạc Ngữ, nàng lại bắt đầu hoài nghi quan hệ chân chính giữa Hạ Chí và Mạc Ngữ.
"Đúng rồi, còn một chuyện, lúc kết thúc hiệp một, Mạc Ngữ đã rời khỏi sân vận động. Ta cảm thấy rất có thể nàng đã chạy tới bên này. Cũng không biết nàng có kịp tới hay không" Trương Thành Hùng lại mở miệng nói: "Nếu như hiệp sau Mạc Ngữ có thể tới, vậy chúng ta vẫn có cơ hội thắng"
"Chớ đoán mò, xa như vậy, sao nàng có thể tới kịp?" Phi Yến tức giận nói.
"Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên có chút hi vọng" Trương Thành Hùng nói xong lại lên tỉnh thần: "Ta nói cho Triệu Phong một tiếng, để hắn mặc kệ thế nào cũng phải giữ lại một cơ hội thay người. Chúng ta chỉ có thể ký thác hy vọng lên trên người Mạc Ngữ"
Phi Yến và Thu Đồng đều không nói thêm gì nữa. Tình cảnh hiện tại đúng là như vậy thật, chỉ có thể ký thác hy vọng lên trên người Mạc Ngữ.
Về phần Mạc Ngữ có thể chạy tới hay không, tuy các nàng đều cảm thấy đó là chuyện không thể nào, nhưng ngộ nhỡ thì sao?
Thu Đồng không tự chủ được lại nghĩ tới Hạ Chí. Nàng cảm thấy nếu Hạ Chí ở đây, chắc chắn hắn sẽ có cách giải quyết vấn đề này.
Trong vòng một giờ, đội bóng rổ trường trung học phổ thông Minh Nhật đã giải quyết được đối thủ, tỉ số đáng sợ 138: 13, khiến đối thủ trung học Phong Thụ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mà khi đội bóng rổ trường trung học phổ thông Minh Nhật thuận lợi tiến vào vòng chung kết, đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật lại lâm vào thời khắc gian nan nhất.
Hiệp hai đã chính thức bắt đầu. Mà sau khi hiệp hai mở màn không được bốn mươi giây, đối phương đã vào bất ngờ một quả.
Mà theo một quả này lọt lưới, đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật đã triệt để hỏng mất.
"Xong.
Trên khán đài, gần như mỗi người đều có ý nghĩ như vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế, trận đấu này cũng không cần tiếp tục làm gì.
Hiệp đấu sau tiến hành được mười phút, điểm số trên trận đã là 10-0. Mà lúc này, rốt cục đám đội viên Thanh Cảng Nhất Trung cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Đương nhiên, cũng có thể là do bọn hắn đã mất hứng thú dẫn bóng. Dù sao thì chênh lệch điểm số cũng đã bị kéo tới hai chữ số.
Đám đội viên trên sân bóng cũng bắt đầu trở nên lười biếng, hệt như đang tản bộ. Mà đội viên Thanh Cảng Nhất Trung sút cầu môn cũng bắt đầu trở nên rất tệ. Vì thế, trong thời gian năm phút đồng hồ kế tiếp, bọn hắn liên tục sút cầu môn vài lần, nhưng không thể đá bóng vào lưới.
Hiệp đấu sau còn nửa giờ, điểm số vẫn là 10-0. Trên trận, song phương đã bắt đầu chờ hết thời gian. Bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật, đám cổ động viên cũng không còn tâm tình tiếp tục hô cố lên. Không có biện pháp, ai bảo bọn hắn vốn không nhìn thấy được bất kỳ hy vọng gì đây?
"A? Có tiếng gì?" Trên khán đài đột nhiên có người cảm giác có điểm gì đó không đúng, sau đó liền ngẩng đầu: "Oa, có máy bay!"
"Thật sự có máy bay!"
"Đừng hô to hô nhỏ, máy bay trực thăng mà thôi, hiện tại còn nhiều mà..."
"Cũng đúng, nghe nói hiện tại rất nhiều người có tiền đều lái máy bay trực thăng..."
"Sai, kẻ có tiền chân chính chỉ dùng loại máy bay chở khách thật lớn làm chuyên cơ của mình..."
Đây là một sân bóng ngoài trời, mặc dù trên sân bóng xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng hơi kỳ quái thật, nhưng cũng không khiến mọi người để ý quá nhiều. Chẳng qua, rất nhanh mọi người đã phát hiện không thích hợp. Dường như máy bay trực thăng đang ngừng giữa không trung!
Lại một giây sau, mọi người lập tức thấy được, một sợi dây thừng được ném ra từ trong máy bay.