Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 926 - Chương 925: Không Trung Lãng Mạn (1)

Chưa xác định
Chương 925: Không trung lãng mạn (1)

"Có người muốn nhảy xuống?"

"Sẽ là ai chứ?"

"Oa, lần này thì thú vị rồi!"

Chỉ nháy mắt sau, sự chú ý của mọi người đã bị hấp dẫn tới, thậm chí ngay cả đội viên hai đội bóng phía dưới cũng vô thức ngẩng đầu nhìn lại. Sau đó, bọn hắn thực sự thấy có người thuận theo sợi dây cứ vậy tuột xuống.

Tóc dài phấp phới, thanh thuần thoát tục.

"Oa, là Mạc Ngữ!"

"Thật là Mạc Ngữ!"

"Mạc Ngữ đến!"

"Đó..."

Trên khán đài truyền tới vô số tiếng hoan hô. Vậy mà Mạc Ngữ lại có thể chạy đến, tuy cách tới hai trăm km, nhưng dựa vào tốc độ của máy bay thật sự có thể nhanh chóng chạy tới nơi này. Mà sự thực là Mạc Ngữ đã chạy đến thật, điều này cũng có nghĩa bọn họ còn đầy đủ thời gian!

"Là Mạc Ngữ!"

"Mạc Ngữ lập tức sẽ ra sân!"

"Nhanh, tiến công!"

Trên sân bóng, đám đội viên trường trung học phổ thông Minh Nhật đột nhiên kịp phản ứng. Bọn hắn cũng không chờ Mạc Ngữ lên sân. Đám bọn hắn vốn đã tinh thần tan rã, không còn ý chí chiến đấu, trong lúc bất chợt chỉ cảm thấy bản thân có động lực thật lớn. Mà vừa lúc này, bọn hắn bắt đầu phát động một đợt tiến công!

Thật ra đây cũng là lần tiến công chân chính đầu tiên kể từ khi lên sân. Lần này, đám cầu thủ Thanh Cảng Nhất Trung căn bản không kịp phản ứng!

"Oa, dẫn bóng!"

"Chúng ta dẫn bóng!"

"Quá tuyệt vời!"

Trên khán đài truyền tới tiếng hoan hô, lần tiến công này lấy được kết quả rất tốt, đội trưởng số 9 vừa chạy nhanh vừa dẫn bóng một đoạn đường dài, sau đó hắn mang tới bàn thắng đầu tiên cho trường trung học phổ thông Minh Nhật!

Cứ việc điểm số vẫn là 10-1, cứ việc hai bên còn chênh lệch tới chín quả, nhưng bàn thắng này lại khiến đội bóng trường trung học phổ thông Minh Nhật vốn đã hỏng mất sống lại một lần nữa.

Đặc biệt là sự xuất hiện của Mạc Ngữ khiến mỗi người đều dâng đây ý chí chiến đấu!

Lúc này, Mạc Ngữ cách mặt đất không tới một mét buông tay ra, nhẹ nhàng rơi trên đường chạy, sau đó nàng đi về phía Triệu Phong.

"Triệu lão sư, tới phiên ta lên sân." Mạc Ngữ bình tĩnh nói.

"Được được được, ta lập tức thay người!" Lúc này Triệu Phong cũng có chút kích động. Mạc Ngữ đến, đội bóng cũng đang dẫn bóng, toàn bộ thế cục thoáng chốc đã xoay chuyển 180 độ.

Triệu Phong lập tức xin mời thay người, nhưng lúc này, lực chú ý của những người khác lại đời đến chiếc máy bay trực thăng kia.

Chiếc máy bay trực thăng kia cũng không hề rời đi, mà bay về phía khán đài, sau đó lại lơ lửng ngay phía trên khán đài.

"Chẳng lẽ còn có người muốn xuống?" Có người xuất hiện ý nghĩ này.

Mà suy đoán của người này cũng lập tức được chứng minh, ngay sau đó, lại có một người thuận theo sợi dây tuột xuống.

"Đó...

Lại là một mảnh hoan hô, bởi vì mọi người lập tức nhận ra, người này không phải là ai khác mà chính là Hạ Chí!

"Quả nhiên là Hạ lão sư!"

"Hạ lão sư uy vũ!"

"Tới thời khắc mấu chốt quả nhiên Hạ lão sư sẽ xuất hiện!"

Đối với sự xuất hiện của Hạ Chí, mọi người cũng không quá kinh ngạc. Dù sao thì dưới cái nhìn của mọi người, có thể dùng phương thức này đưa Mạc Ngữ đến đây, ngoại trừ Hạ Chí thì chẳng thể là ai khác.

Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, Hạ Chí thuận theo sợi dây tuột xuống, sau đó rơi vào bậc thang ngay phía dưới Thu Đồng. Mà lúc này đây mọi người mới phát hiện, trên tay Hạ Chí còn đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.

Hạ Chí đi tới trước mặt Thu Đồng, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn:

"Honey, tặng ngươi."

Thật ra Thu Đồng đã đứng lên, chỉ có điều lúc này, nàng có chút ngẩn ra. Nàng vốn không hề nghĩ tới Hạ Chí sẽ xuất hiện, càng không nghĩ tới tên này lại có thể đi máy bay đến đây, khiến nàng hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng thấy bó hoa hồng xinh đẹp này, Thu Đồng vẫn nhận lấy theo bản năng. Chỉ có điều một giây sau, nàng cảm giác eo nhỏ bị thắt chặt, là hai tay Hạ Chí đang ôm nàng.

"Oa..." Bốn phía lại hoan hô lên.

"Hôn một cái!"

"Hôn một cái, hôn một cái!"

Không biết là ai hô trước, sau đó một đám người bắt đầu ồn ào lên. Lúc này, dường như mọi người đã quên mất phía dưới còn đang thi đấu. Không thể không nói, Hạ Chí và Thu Đồng luôn có thể càng dễ thành tiêu điểm của mọi người.

"Đồng Đồng, tiếng hô của quần chúng rất nhiệt liệt" Hạ Chí nhìn Thu Đồng: "Thân là hiệu trưởng và giáo viên, chúng ta không thể để các học sinh thất vọng, đúng không?"

"Ta còn chưa hỏi ngươi vì sao điện thoại của ngươi luôn không liên lạc được đây!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, có chút tức giận. Gia hỏa này luôn như thế, thường xuyên khiến nàng không tìm được bóng dáng tăm hơi, sau đó lại thường xuyên đột nhiên xuất hiện, nàng thật không cách nào đuổi kịp tiết tấu của hắn.

"Honey, nói sang chuyện khác là không đúng..." Hạ Chí mới vừa nói xong, trên mặt đã truyền tới cảm giác mềm mại và ấm áp.

Bốn phía lại vang lên tiếng hoan hô, là Thu Đồng chủ động hôn Hạ Chí một cái, chỉ có điều nàng chỉ hôn lên má hắn.

"Đồng Đồng, ngươi cũng có lúc đánh lén." Hạ Chí hơi cảm khái.

"Như vậy đã được chưa?" Khuôn mặt Thu Đồng đỏ bừng, có chút xấu hổ: "Buông ra... Ưm!"

Thu Đồng nói không ra lời, loại cảm giác như điện giật lại cuốn toàn thân. Thân thể nàng cứng đờ, nhưng dần dần lại trở nên mềm mại. Nàng nghe được bốn phía truyền tới tiếng hoan hô như sấm dậy, nhưng không biết bọn hắn đang hoan hô vì chúc mừng đội nhà dẫn bóng hay hoan hô vì nàng và Hạ Chí.

Tách!

Tách!

Vô số người đang chụp ảnh, thậm chí ở phía dưới sân bóng cũng có người chụp ảnh bên này. Mà hình ảnh ấy cũng vì vậy mà được ghi lại.

Hai tay Thu Đồng ôm hoa tươi, mà Hạ Chí thì ôm Thu Đồng, bọn hắn cứ thân mật ở cùng nhau như vậy. Mà đám sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật gần như đều vì bọn hắn mà hoan hô. Ngược lại, đối thủ của bọn hắn - đám người Thanh Cảng Nhất Trung - tại thời khắc này, trong lòng bọn hắn đang oán thầm, rốt cuộc đám người này tới để xem trận bóng hay là tới để khoe tình cảm?

Bình Luận (0)
Comment